Hoắc tổng truy thê - Chương 155: cánh Từ có thế cho, tôi cũng có thế!
Hoâc Minh nói xong, máu nóng sôi trào.
Tuy cò và Cánh Từ đã yêu nhau được mười ngày nhưng ngoại trừ việc sấy tóc ra thì cũng chắng có gì.
Thân thế cúa cô chí có anh chạm vào.
Hoắc Minh dô dành người phụ nữ trong lồng ngực: “ôn Noãn nghe lời, tôi muốn.”
Nói xong, anh đang định cởi áo sơ mi…
Trong căn phòng nhỏ vang lên tiếng nức nở khe khẽ…
Hoâc Minh sửng sốt.
Ôn Noãn cuộn tròn người lại dưới thân anh, nhò giọng nói không muốn, còn kêu đau.
Hoâc Minh cảm thấy rất hàng hái, anh hỏn cô: “Tòi còn chưa bát đầu làm gì mà, sao lại đau được?”
Ôn Noãn mớ to hai mát.
Đôi mât mỹ lệ của cô bị hơi nước che mờ, tựa như ngâm trong nước…
Cô khẽ vuốt khuôn mặt tuấn tú của anh, vỏ thức nói: “Phâu thuật đau! Lúc máy móc đi vào bên trong, đau muốn chết… Hoác Minh, anh không ở đỏ, tôi chỉ có thê nâm lây ga giường…”
ôn Noãn nói rồi khóc òa lên.
Giọt nước mãt to như hạt đậu lăn xuống…
“Tỏi đau muốn chết, trong nửa tiếng đó không một giây phút nào mà tôi không nghĩ đến việc chấm dứt cơn đau… Thế nhưng nó không hề kết thúc, vân luôn đau… Hoắc Minh, rõ ràng anh đưa tôi tới bệnh viện, vì sao anh lại tới chó của Kiều An? Anh biết khồng, tôi nhìn thấy sắc mặt hồng hào vừa nói vừa cười của cô ta, tôi cảm thây bản thân là trò cười… Đến cả thế thân tôi cũng cháng phải…”
Ôn Noãn say, hoặc có lẽ không say.
Cô nhân lúc này nói cho anh nghe tất cả lời trong lòng, chí đơn gián là vì muốn từ chối.
“Hoắc Minh… Tòi không muốn chà đạp bán thân mình, tỏi không muốn bị đau.”
Hoâc Minh nghe xong thì hoảng hốt, trái tim bỏng đau rút.
Ôn Noãn chưa từng nói với anh những chuyện này…
Có phải đêm đó đối với cô là chuyện không thế xóa nhòa được không? Thế nên bây giờ cô cũng không muôn làm chuyện đó?
Cỏ đã say chuếnh choáng, thật ra Hoắc Minh có thế dô cô.
Bâng kỹ xảo cúa mình, anh có thê’ khiến cô thá lóng lại, sau đó anh sẽ có đươc mòt
đêm tuyệt vời, thế nhưng vào lúc ôn Noãn nói đau, anh lại do dự…
Dân dần, dục vọng của anh ổn định lại.
Anh không rời khỏi người ôn Noãn mà từ từ ôm chặt lấy cô.
Anh dán sát vào mặt cô, dán lên cổ có những sợi lông to tinh tế, nhẹ giọng an ủi: “Sẽ không đau nữa! ôn Noân, sau này sẽ không đau nữa… Tòi sẽ chú ý, sau này cho dù có tới bệnh viện tỏi cũng sẽ ở với em, được không?”
Ôn Noãn không đáp lại anh.
Cô nằm ở trong lồng ngực anh, khóc rồi ngủ thiếp đi…
Đêm khuya tĩnh lặng.
Lúc này là lúc mà lòng người trở nên mềm yếu nhất.
Hoắc Minh tự nhận bản thân là người cứng ran vững lòng nhưng tất cả mọi ngoại lệ, mọi sự dịu dàng của anh đêu dành cho ôn Noãn.
Thế nhưng bạn nhỏ này lại cảm thấy không đủ.
Cô không cần anh, thà nhặt kho báu trong đống rác.
Hoắc Minh cười nhạo thành tiếng.
Rác rưởi… ở đó thì có thế đào ra được báu vât gì chứ?
Anh có tự tin, chí có Hoắc Minh anh mới là báu vật mà ôn Noãn muốn tìm. Ngoại trừ anh, ai cũng đừng hòng dính lấy cô, ai dính vào kẻ đó sẽ gặp xui xẻo.
Hoắc Minh biết bản thân quá ngang ngược, nhưng thế thì sao!
Thứ anh muốn chắng qua chí là cò quay về bên cạnh anh mà thôi.
Tuy răng không làm được, nhưng đã xứ lý xong tình địch cảnh Từ, tâm trạng của Hoắc Minh cũng xem như không tệ.
Anh ôm ôn Noãn đến phòng ngủ.
Nhìn cô nằm lên chiếc giường mềm mại, thậm chí anh còn câm một con thó nhét vào trong lông ngực cô, nhìn thật đáng yêu, vừa dẻ thương lại vừa ngon miệng.
Hoâc Minh cởi quần áo, đi vào phòng tâm nho nhỏ của cô tâm rửa.
Ớ đây không có áo ngủ của anh, anh cởi trần đi ra, ôm cô vào giấc ngủ.
Đêm, càng thêm yên tĩnh.
Trong không khí, hương tinh dầu vị cam từ từ lan tỏa
Sáng sớm.
ón Noãn tính dậy, vừa mở mát ra cô đã bị dọa sợ.
Tại sao… Hoắc Minh lại ớ trên giường của cô?
“Muốn hòn chào buổi sáng sao?” Giọng nói lười biếng của người đàn ông vang lên.
Ôn Noãn khẽ cắn môi đỏ.
“Sao anh lại ở nhà tòi? Hoâc Minh… Anh đi xuống’ Tên khốn!”
Hoảc Minh ấn cô hòn hồi lâu…
Nụ hôn kết thúc.
Ôn Noãn ngã sang một bên, khe khẽ thở dốc.
Cô còn chưa đánh răng mà anh cũng hôn được.
Chờ khi lý trí trở lại, tất cả mọi chuyện xáy ra tối hôm qua chay quanh một lần trong đâu, hình như lúc cô uống say thì anh tới, sau đỏ anh hôn cô trên sô pha, cô khóc lóc và nói rất nhiều…
Sãc mặt ón Noãn khó coi, xốc chán lên nhìn.
Hoâc Minh cũng đã đứng dậy, thấy dáng vẻ của cô thì cười nhạo.
“Em khóc như đứa trẻ, lại còn kêu đau, anh sao làm được!”
Ôn Noãn đó mặt, lại máng anh một cáu, sau đó báo anh cút.
Từ trước tới nay da mặt cúa Hoắc Minh vốn đã dày.
Anh làm trò trước mặt cô, nhặt quân áo lên ung dung thong thả mặc vào, như thể tối hỏm qua bọn họ thật sự có gian tình, hơn nữa dáng người anh quá đẹp, đặc biệt là hai đường nhân ngư rõ ràng kia càng thêm phần quyến rũ.
Ôn Noãn không dám nhìn.
Cô ngại ngùng quay mặt đi, cắn mòi nói: “Anh để chìa khóa lại đi.”
Hoắc Minh cười: “Tôi trả tiền làm chìa khóa, vì sao lại phải cho em?”
Ôn Noãn rất tức giận, anh không biết xấu hố chút nào.
Hoâc Minh kéo khóa quân.
Anh đi tới, thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp khi tức giận đó mặt của cô, anh nhìn cá đời cũng không chán.
“Ôn Noãn, chúng ta thứ lại đi, được không?”
“Tôi không biết chúng ta có thế đi đến cuối cùng hay không, nhưng Cánh Từ nguyện ý cho em, tôi cũng nguyện ý… Chúng ta thử lại, đi từ tình cảm tới hôn nhân.”
Anh nói xong, chàm chú nhìn cô bằng
ánh mắt sâu hun hút.
Thật ra ôn Noãn vần có chút động lòng.
Dù sao cô vân thích anh, chi là… trái tim đã bị tổn thương một lần, miệng vết thương đâu phái nói lành là lành?
Sau một lúc lâu, cô nhẹ giọng nói: “Hoâc Minh, chúng ta vân nên kết thúc thôi!”
Hoắc Minh nhíu mày.
Anh đang định nói thêm thì di động vang lên, là điện thoại do Kiều cảnh Niên gọi tới.
Ôn Noãn không muốn tiếp tục nói chuyện với anh, thuận thế nói: “Anh nghe điện thoại đi!”
Nói xong cô đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Hoắc Minh không bắt được cò, dành ngôi ớ mép giường tiếp nghe điện thoại.
Đáu bên kia, Kiêu Cảnh Niên đang ở nước Anh, giọng nói rất sốt ruột: “Minh, Kiều An mất máu quá nhiều, cần phải có máu hiếm bố sung, bệnh viện bên nước Anh đang trong đơt thiếu nhóm máu hiếm, trong chốc lát chưa thể có ngay! Minh… Nếu không vì bất đắc dĩ chú cũng sẽ không nhờ cháu hố trợ, cháu có thể đến nước Anh một chuyến hay không?”
…Hoác Minh vò thức nhìn ôn Noãn.
ôn Noãn đang rứa mặt, hiến nhiên cũng nghe thấy.
Cõ hơi dừng tay rồi tiếp tuc đánh răng, chí là lực tay hơi manh.
Đánh ràng xong, cô đi làm bữa sáng.
Ha ha, cô vừa nghe được gì thê’ này!
Hoắc Minh và Kiều An chắng những là mối tình đâu của nhau, đã vậy còn có chung nhóm máu hiếm nữa, quý giá hi hữu biết bao, xứng đôi thế nào…
Chút tình cảm trong lòng ôn Noãn bị đánh vỡ tan tành.
Cô quyết định phân rõ giới hạn với anh.
Chờ anh suy nghĩ cấn thận, cũng sẽ đi tìm con gấu trúc quý hiếm khác thôi.
Hoâc Minh nhìn cô vào bếp.
Anh nhận ra cô không vui, cũng nhìn ra cô van còn tình cảm với anh…
Kiêu Cảnh Niên chờ rất lâu không được đáp lại, không khỏi vội vàng.
“Minh… Minh… Cháu không thể đi được sao? Chú mong cháu nể tình năm đó…”
Giọng nói của Hoầc Minh lạnh lùng.
“Cháu biết chú Kiều đã cứu mạng Minh Châu! Gân đây cháu hơi bận, thật sự không thể tới nước Anh, thế này nhé… cháu tới bệnh
viện rút máu sau đó dùng chuyên cơ vận chuyển tới đó.”
Kiêu Cánh Niên vừa thất vọng lại vừa vui vẻ.
Thất vọng là bởi tình trạng cúa Kiều An không tốt, nếu Minh tới chẳng những được an úi tâm lý, lại có thế rút máu bất kỳ lúc nào, tiện hơn nhiều so với việc ở trong nước…
Hoắc Minh trá lời xong rồi cúp điện thoại.
Anh nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.
Dưới ánh nắng sớm, góc nghiêng cúa ôn Noãn vô cùng dịu dàng, cô đang làm bữa sáng.
Hoẳc Minh ôm cô từ sau lưng: “Tức giận à?”