Hoắc tổng truy thê - Chương 153 Hoắc Minh cảm thấy đau lòng
Chương 153: Hoắc Minh cảm thấy đau lòng.
Mẹ của Cảnh Từ chỉ tay cả buổi mới bật ra được một câu.
“Tôi sẽ yêu cầu cảnh Từ chia tay với cô! Nhà họ Cảnh chúng tôi không thế chấp nhận loại con dâu như cô.”
“Bà sẽ được như ước nguyện!”
Ôn Noãn nói xong lập tức đứng dậy rời đi.
Một bóng người cao gầy từ ngoài cửa đi vào, người đến chính là cảnh Từ, vẻ mặt của anh ấy đầy vẻ lo lắng.
“Mẹ!”
Anh ấy lại nhìn ôn Noãn, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó trên mặt cô.
Ôn Noãn lập tức hiểu ra.
Bà Cảnh không thích mình, tuy rằng cảnh Từ kiên trì nhưng cuối cùng anh ấy cũng không thế đưa ra quyết định.
Ôn Noãn thật sự có cảm tình với anh ấy.
Nhưng với tình hình hiện tại, cô chỉ có thế dừng lại ở đây.
Ôn Noãn rất có phong độ hòa nhã nói: “Cảnh
Từ, chúng ta kết thúc đi! Hôn nhân không được gia đình chấp nhận sẽ không hạnh phúc… cảm ơn anh đã ở bên cạnh tôi trong khoảng thời gian này.”
Cảnh Từ không muốn kết thúc.
Anh ấy xanh mặt giằng co với mẹ mình nhưng thái độ của bà cảnh rất kiên quyết, cuối cùng, vẻ mặt cảnh Từ bất lực nhìn ôn Noãn, khẽ nói: “Anh ra nước ngoài với em, được không?”
Dứt lời, anh ấy nắm chặt tay ôn Noãn.
Ôn Noãn cảm thấy hoang đường.
Quá hèn mọn!
ở trong một giadìnhnhư vậy, người chồng còn phải nhìn sắc mặt mẹ chồng thì nói gì đến mình?
Cô nhẹ nhàng rút tay ra: “Cảnh Từ, tôi không dạng tình cảm thế này, nhân lúc tình cảm của chúng ta còn chưa sâu đậm thì kết thúc tất cả vẫn kíp!”
Cảnh Từ nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy thất vọng.
Ôn Noãn có thế nhìn ra tâm trạng gần đây của anh ấy không dễ chịu gì, có thế anh ấy bị cấm túc ở nhà họ cảnh, nhưng chuyện thành ra thế này, cô càng không thể tiến xa hơn với anh ấy.
Cô nhỏ giọng nói “Xin lỗi”, định rời đi.
Trong quán cà phê yên tĩnh, giọng nói ác độc của bà Cảnh đột nhiên vang lên.
“Không muốn dạng tình cảm như thế này?”
“Lẽ nào cô Ôn thích bị Hoắc Minh chơi đùa?”
Ôn Noãn gần như nghẹt thở.
Trong chuyện tình cảm với Hoắc Minh, cô đã thật lòng, việc không được chấp nhận và không có kết quả cũng không phải lỗi của cô.
Tại sao mẹ của cảnh Từ lại nói thế!
Đây là một nhà hàng cao cấp.
Ôn Noãn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ tôi đã hiểu vì sao Cảnh Từ tới tuổi này mà vẫn chưa lập gia đình! Có một người mẹ như bà, chắc anh ấy thậm chí còn không có gan để theo đuổi con gái.”
Mà Ôn Noãn cô lại được anh ấy chọn trúng!
Cô lại nhìn cảnh Từ, thực sự không muốn trở mặt thành thù nên gật đầu nhẹ rồi đi ra ngoài.
Khi rời đi, mắt cô hơi đỏ.
Dù sao thì cô đã Tất nghiêm túc khi hẹn hò với Cảnh Từ.
Nhưng ôn Noãn có giới hạn và nguyên tắc
riêng của mình, không được thì không được, cô không muốn khiến mình phải chịu tủi thân.
Sau khi cô dứt khoát rời đi, cảnh Từ đã cãi nhau lớn tiếng với mẹ mình.
Lời nói của bà cảnh càng khó nghe hơn, mỗi chữ đều đâm vào trái tim của ôn Noãn, có lẽ đối với bà Cảnh, việc ôn Noãn không cần con trai mình khiến bà ấy cảm thấy còn đau lòng hơn cả chết!
Ôn Noãn đi thẳng ra ngoài.
Mở cửa xe, bước vào.
Cô không khởi động xe ngay mà lấy khăn giấy lau mắt, hơi đỏ và đau.
Cửa ghế phụ bị mở ra…
Hoắc Minh mang theo hơi lạnh ngồi bên cạnh cô.
Ôn Noãn nghiêng mặt: “Hoắc Minh, anh ra ngoài!”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của cô, nhẹ giọng hỏi: “Chia tay cảnh Từ rồi sao? Tôi đã nói với em rồi, em với anh ấy có gì tốt chứ, nói dễ nghe thì là nho nhã dịu dàng, nói khó nghe chính là không có chính kiến!”
Ôn Noãn đang đau lòng, không muốn nghe những lời này chút nào.
Cô ném khăn giấy vào người anh.
“Anh xuổng xe!”
Hoắc Minh không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Ôn Noãn không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ thảm hại như vậy của mình, đặc biệt người này còn là Hoắc Minh.
Anh không chịu đi, cô đá anh hai cái.
Hoắc Minh tóm lấy bắp chân đang đi tất da của cô, nhẹ nhàng vuốt ve hai lần, khàn giọng nói: “Ôn Noãn, em chỉ ngang bướng với mình tôi thôi!”
Cô trừng mắt nhìn anh, đôi mắt ươn ướt, động lòng khó tả.
Hoắc Minh thật sự muốn nương theo bắp chân mà làm chuyện này chuyện kia với cô…
Nhưng bây giờ không phải lúc.
Anh nghiêng người tới, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt thanh tú của cô, khẽ thở dài: “Em và cảnh Từ đã chia tay, tôi nên vui mừng đốt pháo vài ngày, còn phải cảm ơn vị phu nhân kia! Nhưng phải làm sao đây…. Dáng vẻ muốn khóc nhưng lại nhịn khóc này của em khiến tôi rất đau lòng! ôn Noãn… Ngoại trừ tôi ra, không ai có thể ức hiếp em.”
Nói xong, Hoắc Minh bước xuống xe.
Anh kéo ôn Noãn xuống xe với mình.
Ôn Noãn vẫn còn ngơ ngác, chẳng lẽ anh đã nghe thấy hết những lời vừa rồi của bà cảnh sao? Đến khi Ôn Noãn tỉnh táo lại, cô cố gắng giãy giụa: “Hoắc Minh, anh đang làm gì vậy?”
Hoắc Minh dùng sức giữ chặt vai cô.
Anh cúi đầu nhìn cô: “Trả thù cho em!”
Trong quán cà phê.
Hai mẹ con nhà họ cảnh còn đang cãi nhau thì đột nhiên bà cảnh nhìn thấy Hoắc Minh ôm ôn Noãn đi vào.
Bà ấy tức giận đến mức chỉ tay vào bọn họ, nói với Cảnh Từ: “Con nhìn thấy chưa! Tuyệt đổi không được kết hôn với cô gái này, cưới về sẽ phá hỏng truyền thống gia dinh của chúng ta.”
Sắc mặt Cảnh Từ tái nhợt, nhìn ôn Noãn.
Ôn Noãn định nói chuyện nhưng Hoắc Minh lại nhỏ giọng thì thầm vào tai cô: “Nếu em dám lên tiếng, tôi sẽ hôn em ngay lập tức.”
Ôn Noãn:…
Hoắc Minh đối mặt với bà cảnh!
Anh khoác lên mình dáng vẻ ưu tú, vô cùng phong độ nói: “Xin chào, bác gái!”
Bà Cảnh hừ nhẹ: “Tôi không dám! Hoắc
Minh, hãy mang cô ôn này về đi! Nhà họ cảnh của chúng tôi với không tới!”
Vốn dĩ bà âỳ cho rằng ôn Noãn cũng chỉ là người phụ nữ Hoắc Minh choi đùa mà thôi.
Cho nên sự khinh thường trong lời nói sẽ không có vấn đề gì nhiều.
Hoắc Minh cười gằn.
Anh nói từng chữ một: “Nhà họ cảnh của các người thật sự với không tới!”
Vẻ mặt bà Cảnh lập tức thay đối.
“Hoắc Minh, cậu định trở mặt với bác vì một người phụ nữ không liên quan sao? Nếu bố mẹ cậu biết chuyện này, cậu sẽ giải thích thế nào?”
Hoắc Minh cười khanh khách.
“Bác gái, tôi đã hai mươi tám tuổi, nếu phải nhờ bố mẹ giải quyết chuyện tôi gây ra ở bên ngoài thì có gì khác thứ rác rưởi đâu! Hơn nữa… Thực ra tôi muốn nói với bác gái, quả thực ôn Noãn là người phụ nữ được tôi hết mực nuông chiều, cô ấy đã từng ở bên tôi nên đối với nhà họ Cảnh các người mà nói như được mạ thêm một lớp vàng vậy… Hơn nữa là, tôi và ôn Noãn xảy ra cãi vã, cô ấy tức giận mới đi hẹn hò với cảnh Từ, mười ngày… Mười ngày này đã thật đã lợi cho các người rồi, xem như Hoắc Minh tôi tặng cho nhà họ Cảnh tấm thẻ trải nghiệm VIP có giới hạn!”
“Về phần người khác và về tương lai…”
Hoắc Minh nhẹ nhàng mỉm cười nhưng ý cười không hề chạm đến đáy mắt.
“Tôi không muốn ai biết chuyện giữa ôn Noãn nhà tôi và cảnh Từ trong mười ngày này về sau chỉ cần bên ngoài có người nói chuyện bừa bãi, bàn tán về chuyện này của cảnh Từ, tôi hứa với bác gái là tôi sẽ khiến cả nhà họ cảnh phải phá sản, sau đó sẽ dùng số tiền thu được để bắn pháo hoa một tháng trong thành phố B.”
“Một tháng sau, sẽ không còn nhà họ cảnh ở thành phổ B nữa.”
Bà Cảnh chỉ tay vào Hoắc Minh, tức giận đến suýt ngất.
Bà ấy không dám tin, bà ấy không thế tin được!
Một người vai dưới mà dám uy hiếp bà ấy thế này!
“Cảnh Từ… con hãy nhanh chóng liên lạc với các chú các bác, mẹ phải dạy cho kẻ vô lễ, không biết tôn trọng bề trên này một bài học, mẹ phải… mẹ phải…”
Cảnh Từ không nhúc nhích.
Anh ấy nhìn ôn Noãn với đôi mắt đỏ hoe.
Anh ấy thực sự thích cô!
Rất lâu sau, anh ấy mới nhỏ giọng nói: “ôn Noãn, thật xin lỗi!”
Ôn Noãn nói đúng, bọn họ quả thực không thích hợp.
Anh ấy đã từng nỗ lực vì tương lai của họ, nhưng tất cả những gì anh ấy có thể làm chỉ là để Ôn Noãn phải cúi đầu trước mẹ mình… ôn Noãn khônq cần điều đó!