Hoắc tổng truy thê - Chương 152 Làm nhục tôi Vậy thì tôi sẽ phản kích lại
Chương 152: Làm nhục tôi? Vậy thì tôi sẽ phản kích lại!
Đêm khuya.
Ôn Noãn đưa Bạch Vỉ về căn hộ.
Sau một đêm ồn ào, dù thân thề rất mệt mỏi nhưng hai người lại không ngủ được.
Ôn Noãn rót cho Bạch Vỉ một ly cacao nóng.
Cô muốn khuyên cô ấy, nhưng lại không biết nên khuyên thế nào…
Bạch Vi cầm ly ca cao nóng ngồi trên ghế sô pha, cò ấy thân thờ hồi lâu mới ngước mắt lên, nhẹ giọng hỏi: “ôn Noãn, cậu cảm thấy tớ rẻ mạt phải khống?”
Ôn Noãn lắc đầu: “Không bao giờ!”
Từ đầu đến cuối cô đều biết sự uất ức của Bạch Vi.
Bạch Vi cụp mắt.
Từng giọt nước mắt rơi xuống ly…
Dù sao thì cô ấy cũng yêu Diêu Tử An sâu sắc.
Mặc dù hắn là một ké cặn bã nhưng cỏ ấy đã từng yêu hẳn thật lòng.
Giọng nói của Bạch Vi run run: “Tớ muốn hút thuốc! Ôn Noãn… Tớ muốn hút một điếu thuốc.”
Ôn Noãn lấy điếu thuốc dành cho phụ nữ từ trong ví của Bạch Vi, cô ấy vừa cầm lấy đã run rẩy kẹp vào đầu ngón tay, cúi đầu châm lửa… Hít một hơi thật sâu, cô ấy mới có dũng khí nóì tiếp.
“Đinh Tranh đã thực hiện thủ thuật chọc ối, đứa bé trong bụng cô ta là con trai. Bố mẹ của Diêu Tử An đã đưa cỏ ta về nhà, mỗi ngày đều phục vụ cô ta mấy chén canh bổ, thậm chí còn yêu cầu người làm gọi cồ ta là có chủ.”
Bạch Vi nhìn ôn Noãn: “ôn Noãn, tớ muốn ly hồn.”
Ôn Noãn rất tán thành.
Nhưng với cách cỏ ấy nhìn Diêu Tử An, e là sẽ không dề dàng gì mà buông tay hắn được.
Bạch Vi tự cười nhạo bản thân.
“Cậu cho rằng Diêu Tử An còn để lại chút cảm tình cho tớ sao?”
“Không, anh ta chỉ sợ trong bụng của Đinh Tranh xảy ra chuyện gì.”
“Anh ta ly hôn vì đứa bé này, lỡ như Đinh Tranh không sinh được con, chẳng phải Diêu Tử An sẽ trở thành trò cười sao?”
ón Noãn sửng sốt.
Bạch Vỉ hút thuốc xong, nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, tớ chỉ sợ chuyện giữa tớ và cảnh Sâm sẽ ảnh hường đến cậu! Tớ nghe cảnh Sâm nói cậu và cảnh Từ ớ bên nhau khá tốt… Nhưng mẹ của cảnh Từ không dề chịu đâu.”
Ôn Noãn vỗ nhẹ tay cồ ây.
”Bạch Vi, giữa chúng ta đừng nói đến chuyện này.”
Tuy vậy, trong lòng ôn Noãn lại có một cảm giác mơ hồ.
Việc tối nay cảnh Từ lỡ hẹn có liên quan đến chuyện của cảnh Sâm và Bạch Vi, nhưng dù vậy, cỏ cũng sẽ không trách móc Bạch Vi nửa lờì. Trong thời điểm cò gặp khó khăn nhất, Bạch Vi đã cố gắng hết sức để giúp đỡ cô.
Đêm đó, hai cô gái cùng ngú chung trên một chiếc giường.
Hai người đều mang tâm sự, không thế ngủ ngon.
Sáng sớm Diêu Tử An đã tới đây, hắn đứng ngoài cửa với đôi mắt đỏ ngầu.
“Bạch Vỉ có ở chỗ cỏ không?”
Ôn Noãn ừ nhẹ, nghiêng người để anh ta đi vào.
Cô bình tĩnh rót nước cho Diêu Tử An rồi đặt lên bàn: “Tôi đi gọi Bạch Vi, hai người từ từ nói chuyện.”
Ôn Noãn trông vô cùng bình tĩnh.
Diêu Tử An khá ngạc nhiên, do dự hỏi.
“Cò ấy thế nào rồi?”
Ôn Noãn cười nhạt: “Bố mẹ anh đã đưa Đinh Tranh về nhà, anh còn hỏi Bạch Vi như thế nào rồi? Diêu Tử An… Năm đó có biết bao nhiêu người hâm mộ cuộc hòn nhân của hai người, bây giờ lại có bấy nhiêu người kinh ngạc vì thất vọng.”
Diêu Tử An sờ mũi, cũng không dề chịu gì-
Hắn nói: “Tôi chỉ chơi đùa thôi, chẳng phải Bạch Vi và cảnh Sâm cũng…”
Ôn Noãn không nói nữa.
Cỏ vào phòng gọỉ Bạch Vi: “Hai người nói chuyện đi, xem xem anh ta muôn thế
nào.
Một lúc sau, Bạch Vi đi ra.
Vợ chồng gặp nhau nhưng không còn như xưa nữa.
Có lẽ bới vì đêm qua đã quậy phá ồn ào, hôm nay bọn họ không còn sức lực để hung hăng nữa, Bạch Vi ngồi đối diện Diêu Tử An, thất thần nói: “Chúng ta ly hỏn đi!”
Diêu Tử An nhìn chằm chằm cô ấy.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Đinh Tranh là do bố mẹ anh tự ý đưa về! Anh không có ý đó, Vi Vi… Em vĩnh viền là Chính cung Hoàng hậu! Chỉ cần em chia tay cảnh Sâm, chúng ta vần sẽ giống như trước đây.”
Bạch Vi lơ đấng nhìn ra ngoài cửa số.
Giọng cồ ấy ngơ ngác: “Đứa bé đó cũng là do bố mẹ anh tạo ra sao?”
Diêu Tử An không nói nên lời.
Bạch Vi trong lòng hắn thực sự rất quan trọng, nhưng con trai nối dõi dòng họ cũng quan trọng.
Hiện giờ Đinh Tranh đang mang thai con trai, được bố mẹ xem như Vương Mầu nương nương mà chăm sóc, không ai có thể lay
chuyến được địa vị này.
Bạch Vi nhìn hắn, đột nhiên cười.
Cò ấy nói: “Diêu Tử An, sao lúc đó tôi lại mù quáng đi theo anh? Anh xem dáng vẻ của anh bây giờ có chỗ nào giống một người đàn ông không? Nói thật với anh, từ khi quen Cảnh Sâm, tòi không còn tiếc nuối vị trí Hoàng hậu nương nương cứt chó kia của anh nữa, anh thích cho ai thì cho đi.1’
Diêu Tử An ngầm nghĩ cũng thấy đúng.
Cồ ấy vớỉ Cảnh Sâm đã như thể, hắn bị bố mẹ mắng chửi xối xâ, giờ có cầu xin cũng chẳng được gì.
“Nếu em muốn ly hôn… được thôi!”
“Nhưng em là bên có lồi, vậy nên phải ra đi tay trắng!”
“Ngoài ra, nửa năm nữa chúng ta mới làm thủ tục, khi đó Đinh Tranh đã sinh con, anh có thế đăng ký hộ khấu cho con trai khống gặp trờ ngại.”
Bạch Vỉ tức giận cười lớn, cò ấy là bên có lồi sao?
Nhưng có ấy không còn sức để tranh cãi
với hắn nữa, cô ấy chỉ muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này.
Cô ấy nhanh chóng gật đầu, điều này ngược lại khiến Diêu Tử An cảm thấy hơi khó chịu.
“Căn nhà đó… Em hãy ở tạm đi.”
“Không cần, hôm nay tôi sẽ dọn ra!”
Bạch Vi kiên quyết đến không ngờ.
Diêu Tử An đặt điếu thuốc lên môi cả buổi mà quên châm lửa…
Hắn chợt thấy buồn.
Hắn thực sự rất yêu Bạch Vỉ.
Khi đó, đám Ôn Noãn còn chưa trướng thành, nhưng Bạch Vi đã lớn lên như đóa hồng trắng, kiều diễm động lòng người… Hắn đã theo đuổi cỏ ấy rất lâu mớì có được.
Đỉnh Tranh thì khác.
Từ đầu đến cuối, Đinh Tranh chỉ là thứ dang chân ra đế hắn chơi đùa.
Vì thứ như vậy mà hắn và Bạch Vi đã làm ầm ĩ đến mức ly hôn…
Đột nhiên Diêu Tử An không dám nhìn Bạch Vi.
Hắn không chju nối việc hắn và cô ấy đã đi đến nước này, không chịu nổi việc Bạch Vi căm hận hẳn mà đâm đầu vào vòng tay của Cánh Sâm…
*
ôn Noãn dành hai ngày giúp Bạch Vỉ tìm nhà để dọn đi.
Cồ muốn Bạch Vi ờ cùng mình, nhưng Bạch Vi nói bọn họ đều đã trưởng thành, có cuộc sống riêng của mình.
Ôn Noãn nghĩ hẳn là cảnh Sâm sẽ qua đêm ở chỗ cô ấy.
Suy nghĩ của cô đã bị Bạch Vi nhìn thấu.
Bạch Vỉ nghịch tóc, thản nhiên nói: “Phụ nữ cũng có nhu cầu sinh lý, cảnh Sâm rất tốt, khiến tớ sướng hơn Diêu Tử An nhiều!”
Nghe xong, ôn Noãn đỏ mặt.
Bạch Vỉ cố ý hỏi: “Cậu và cảnh Từ… chẳng lẽ…”
Không có!
Ngay cả hôn nhau ôn Noãn và cảnh Từ cũng chưa từng hôn, cô không biết giữa họ có vấn đề gì, tóm lại đó chỉ là một tình yêu thuần khiết, trong sáng mà thôi.
Nhắc đến Cảnh Từ, ôn Noãn nhớ tới hai ngày nay cảnh Từ không hề liên lạc với cô.
Cỏ mơ hồ đoán được điều gì đó!
Đang suy nghĩ thì điện thoại bỗng reo lên, là số lạ.
Ôn Noãn ra ngoài nghe điện thoại, đầu dây bên kia là một người phụ nữ trung niên lịch sự.
“Cô Ôn, tôi là mẹ của Cảnh Từ, tôi muốn gặp cỏ.”…
Nửa tiếng sau.
Ồn Noãn đì vào một quán cà phê cao cấp, vừa bước vào đã nhìn thấy một người phụ nữ quý phái ngồi gần cửa sổ.
Các đường nét trên khuôn mặt…Có phần giống với cảnh Từ.
Ôn Noãn đì tớì ngồi xuống, khẽ mỉm cười: “Bà là mẹ của cảnh Từ phải không?”
Bà Cảnh tháo kính râm ra.
Bà ấy nghiêm nghị dò xét ôn Noãn từ trên xuống dưới, ôn Noẵn đã trải qua việc này quá nhiều, nên không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.
Một lúc lâu sau, bà cảnh mới nhạt nhẽo
nói:
“Cô Ôn xinh đẹp hơn tôi tưởng tượng! Chẳng trách cảnh Từ nhà chúng tôi đã phải lòng cố ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn nhắc tôi mãi phải gặp cô! vốn dĩ… Cô là con gái riêng của chồng bạn học cũ của tòi, cũng coi như hiểu rõ, nhưng hai ngày nay tôi mới biết cuộc sống riêng tư của cô ôn khá phong phú.”
Ôn Noãn thản nhiên: “Bà cứ nói.”
Bà Cảnh kiêu ngạo hất cằm.
“Em họ của cảnh Từ là cảnh Sâm có qua lại với một người phụ nữ không đứng đắn, nghe nói còn là người chưa ly hôn, nhà họ Cảnh có gia thế như thế nào, làm sao có thế cưới một người phụ nữ như vậy? Hơn nữa tôi nghe nói cô ôn và cô Bạch Vi không chỉ là bạn cùng lớp mà còn là bạn thân, thậm chí trước đây cô ỏn từng có mối quan hệ với người của nhà họ Hoắc đúng không?”
“Cô Ôn, tôi rất lo lắng cảnh Từ sẽ dầm lên con đường như cảnh Sâm.”
“Cho nên cô ôn, nếu cô muốn ở cùng với Cảnh Từ của chúng tôi, đầu tiên là phải cắt đứt quan hệ với cô Bạch, ngoài ra… Cô ôn cũng phải gìữ khoảng cách với anh Hoắc, dù
sao miệng đời rất đáng sợ! Tốt nhất là cô nên ra nước ngoài một thời gian, đợi mọi người quên đi quá khứ của cô, tôi sẽ xem xét hòn nhân của cô và cảnh Từ.”
Bà ấy nói xong, cầm ly cà phê lên, tao nhã nhấp một ngụm.
Bà ấy nghĩ, phụ nữ thông minh sẽ biết nên lựa chọn thế nào!
Ôn Noãn cười nhẹ.
“Cảm ơn đã yêu mến! Nhung tôi không làm được!”
“Tôi không những không cẳt đứt quan hệ với Bạch Vi, mà sẽ gắn bó với cỏ ấy cả đời… về phần tôi và Hoắc Minh, tôi nghĩ cũng không có gì đáng xấu hố! Nếu bà cảnh có lòng thì hãy điều tra thêm, trước đây tôi còn có một mối tình bốn năm… Lại là con rể của nhà họ Hoắc! Thế nào… Có đặc sắc không? Có đủ không đứng đắn không?”
Mẹ của Cảnh Từ tái mặt.
Bà ấy chỉ tay vào ôn Noãn, run rẩy vì tức giận…
Trước giờ, chưa từng có ai dám chống đối với bà ấy thế này!