Hoắc tổng truy thê - Chương 151 Hoắc Minh, là anh không cần tôi
Chương 151: Hoắc Minh, là anh không cần tôi!
Ngày hôm sau, ôn Noãn tan làm từ sớm.
Tối nay có bữa tiệc trong giới văn nghệ, cỏ và Cảnh Từ đều nhận được thiệp mời, hẹn gặp nhau ờ khách sạn.
Nhân viên lể tân khẽ mỉm cười: “Cỏ giáo Ôn hôm nay thật xinh đẹp[”
Tâm trạng của ôn Noãn rất tốt.
Cỏ nhấn nút thang máy và bước vào, nhưng vừa vào đã lập tức sững sờ.
Hoắc Minh đang ớ bên trong.
Anh dựa vào vách thang máy với vẻ mặt thờ ơ, hình như đã ở đó rất lâu.
Ồn Noãn vô thức muốn rút lui, nhưng Hoắc Minh còn hành động nhanh hơn.
Cạch…
Cả người cỏ bị ép vào vách thang máy.
Ôn Noãn hoàn toàn không dám cử động, bời vì cánh tay của Hoắc Minh đang chặn trước ngực cô, nếu cô cử động, chẳng khác nào tự dâng mình cho anh chơi đùa.
Cô chỉ có thế ngước mắt trùng anh: “Luật sư Hoắc, đây là ý gì?”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
“Ăn mặc như vậy là đì dự tiệc sao? Cùng với Cảnh Từ?”
Ôn Noãn cố gắng hết sức kiềm chế cơn tức giận: “Luật sư Hoắc, chúng ta đã chia tay, tôi đi dự tiệc với ai, hẹn hò với ai là quyền tự do của tỏi.”
Hoắc Mình buông ôn Noãn ra, lùì về sau một bước.
“Em thích anh ta sao?”
“ở bén anh ta, em có hạnh phúc như chúng mình đã từng hay không?”
“Ôn Noãn, tôi không tin em có thể quên được tôi!”
Mắt Ôn Noãn đỏ lên.
Quả thật cô đã từng trải qua một quãng thời gian rất ngọt ngào với Hoắc Minh, những ngày tháng đó cô đắm chìm trong sức hút của người đàn ông trướng thành là anh.
Danh lợi và dục vọng đã mang đến cho có sự kích thích quá lớn.
ôn Noãn cảm thấy không có cô gái nào có thể chống lại sự tấn công dịu dàng như vậy, đem lòng yêu Hoắc Minh là điều rất dễ dàng.
Anh cứ luồn dây dưa không rõ, không gì khác chỉ vì muốn cơ thể của cò.
Khi cô hỏi anh có yêu cô không.
Anh nói: “ôn Noãn, xin lồi, tôi không thế cho em điều em muốn!”
Thực ra không phải anh không thế cho.
Chỉ là anh không muốn cho!
Ồn Noãn cực kỳ khó chịu: “Hoắc Minh, là anh không cần tôi, bây giờ nói chuyện này còn có ý nghĩa gì sao?”
Thang máy đì xuống phát ra tiếng vang trầm nhẹ…
Thời gian dài đằng đẵng, gian nan.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Minh mới mở miệng, giọng khàn đặc đến nổi không nhận ra.
ôn Noãn lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chắm chắm vào anh.
Hoắc Minh lặp lại lần nữa.
“Tôi cân!”
Sắc mặt Ôn Noãn lập tức tái nhợt.
Cô không những không vui mà ngược lại càng thêm đau lòng.
“Hoắc Minh… Bây giờ anh nói cần tôi chỉ vì tôi và Cảnh Từ đang ờ bên nhau! Nếu không phải tôi đang hẹn hò, nếu tôi vẫn còn độc thân, anh sẽ chỉ chơi trò mạo hiếm thử thách lời thật lòng với tôi trong một phòng bao nào đó, hoặc nổi hứng lên hẹn hò với tồi một lần mà thòi!”
Chóp mũi trắng nõn của ôn Noãn đã ủng hồng.
Giọng cô càng lúc càng buồn bã: “Anh không thích tôi, chỉ là lòng tự trọng của anh đang quấy phá mà thôi.”
Đúng lúc đó, cửa thang máy mờ ra.
Ôn Noãn đi thẳng ra ngoài.
Cò bước đi nhanh hơn, như thể đang
chạy trốn điều gì…
Cô đã chia tay với Hoắc Minh được một thời gian, nhưng dù sao anh cũng là người đàn óng đầu tiên của có, khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ hơn một tháng nhưng lạỉ vô cùng đặc biệt.
Mỗi đêm trong phòng ngủ đều tràn ngập lời cầu xin Ướt át…
Làm sao cồ có thể quên đi dễ dàng như vậy được?
Ôn Noãn lên xe, tay cầm vô lăng vẫn đang run rẩy.
Khoảnh khắc này, cô hận Hoắc Minh vô cùng, thậm chí còn hận hơn cả khi anh nói anh không thể cho!
Anh coi cô là gì?
Nói không cần là không cần, đến khi nhung nhớthì lại nhặt lên…
Coi Ôn Noãn cõ là gì?
Là gì!
Nhưng không có giây phút nào cô nhận ra rõ ràng hơn chính lúc này rằng cô vần còn thích Hoắc Minh!
Ôn Noãn dựa lưng vào ghế, cảm thấy
bất lực bủa vây.
Cửa xe mờ ra.
Hoắc Minh đứng ờ ngoài xe, khàn giọng nóỉ: “Ôn Noãn, xin lồi!”
Anh muốn chạm vào cô.
Nhưng hành động của cô giống như phản xạ có điều kiện, tát anh một cái…
Chát.
Hai người đều sững sờ.
Ôn Noãn che lòng bàn tay còn nóng rát của mình, nhỏ giọng xin lỗi: “Luật sư Hoắc, xin lỗi.”
Hoắc Minh không quan tâm tới khuôn mặt của mình.
Anh vẩn giữ cửa xe, cố ý hạ giọng: “Tình trạng hiện giờ của em không thích hợp đế lái xe, tôỉ sẽ chở em đến đó.”
Sao Ôn Noãn có thể đồng ý chứ?
Hai người giằng co một lúc, Hoắc Minh dùng sức kéo ôn Noãn ra ngoài, tiện tay cầm lấy áo khoác cúacô.
Bên trong áo khoác, cỏ mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt, vòng eo thon nhỏ. Thực sự rất đẹp.
Hoắc Minh đánh giá trong mấy giây, sau đó khoác áo lên người cò, cài từng nút một.
“Nếu không muốn tởi chờ em thì hãy bất xe đi!”
“Không được phép lái xe.”
Tinh trạng của ôn Noãn thật sự không Ổn, anh cảm thấy hơi đau lòng, đồng thời, với tư cách là một người đàn ông trường thành, anh biết trong lòng ỏn Noãn vẫn còn có anh.
ít nhất bây giờ cảnh Từ không thể vượt qua được anh.
Đó là lý do vì sao tối qua, cảnh Từ không thể ớ lại căn hộ của cò.
Hoắc Minh bắt một chiếc taxi.
Anh đưa ôn Noãn lên xe, khi cửa xe sắp đóng lại, anh dịu dàng nói: “Đi chơi vui vẻ.”
Thật ra thì vốn dĩ anh cũng phải đi.
Với tư cách là loài đứng đầu trên đỉnh kìm tựtháp, anh cần phải cạnh tranh trực tiếp với Cảnh Từ.
Nhưng trong trường hợp đó, người mất mặt chính là ôn Noãn.
Vì vậy Hoắc Minh bình tĩnh lại, quyết định cứ từ từ…
★
Ôn Noãn ngồỉ ờ hàng ghế sau xe taxi.
Cô khóc rất nhiều…
Cô thực sự không muốn khóc vì Hoắc Minh, bới vì không đáng, nhưng anh lại có khả năng khiến cô khóc.
Tài xế taxi nói khá nhiều…
“Cãi nhau với bạn trai à?”
”N ày í Anh chàng vừa rồi đẹp trai thật, lại còn có vẻ giàu có nữa.*’
”CÔ gái, đùng khóc! Người đàn ông này thật sự xấu xa… Cứ phớt lờ anh ta một thời gian rồi anh ta sẽ lập tức vứt bỏ lòng tự cao vô lý của mình và bò đến trước mặt cô như chó mà thôi! Cô đừng có mà không tin, anh đây cũng từng trải qua thời trai trẻ…”
Ôn Noãn bị nói đến mức dờ khóc dớ cười.
Cô lau nước mắt, không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Có dành cá nửa giờ để gạt bỏ hết sự ảnh
hường của Hoắc Minh đối với mình, sau đó tận hướng một đêm hoàn hảo.
Ôn Noãn tới phòng tiệc.
Cảnh Từ vần chưa tới nhung ôn Noãn đã nhìn thấy cảnh Sâm và Bạch Vi.
Họ mặc trang phục đôi, đang ôm nhau khiêu vũ…
Thân phận của Bạch Vi vốn dĩ đã khiến người khác chú ý, không ít người chỉ trỏ mà Cảnh Sâm cũng nổi tiếng là một tay ăn chơi trong giới nhà giàu ớ thành phố B.
Ôn Noãn rất lo lắng Bạch Vi đang đùa với lửa.
Cô đứng trong góc phòng tiệc nhìn một lúc thì điện thoại reo lên.
Là Cảnh Từ gọi đến.
Trong điện thoại, anh ấy xỉn lỗi vì có thể tối nay anh ấy không đến được, trong nhà có việc đột xuất.
Tâm trạng của ôn Noãn cũng hỗn loạn, tối nay không gặp mặt thì vừa hay.
Sau khi cúp điện thoại, õn Noãn định nói với Bạch Vi cô muốn về sớm nhưng ngay khi vừa ngước mắt lên thì đã xảy ra một trận ẩu
đả giữa sàn nhảy.
Nhân vật chính là cảnh Sâm và Diêu Tử An.
Diêu Tử An vân đang mặc đồ ở nhà chạy tới đây, có vẻ như vội vã chạy đến, anh ta nổi máu ghen với cảnh Sâm nên đã ra tay đánh nhau!
Cảnh Sâm từng tập võ lạỉ có thân thể cường tráng, Diêu Tử An sao là đối thú được?
Chỉ trong chốc lát, mọi chuyện đã kết thúc, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Trong phòng tiệc, xung quanh vang lên tiếng la hét của phụ nữ.
Nữ chính Bạch Vi chỉ đứng đó lạnh nhạt nhìn, dường như Diêu Tử An không phải là chồng cô ấy vậy!
Bữa tiệc này được tổ chức bới Thái Sơn Bắc Đẩu từ giới văn học và nghệ thuật ờ thành phố B.
Trước tình hình hỗn loạn như vậy, nhân viên bảo vệ của khách sạn đều được điều động.
Cảnh Sâm và Diêu Tử An lập tức nổi tiếng sau trận ẩu đả.
Chuyện này đã gây náo loạn rất lớn, trang nhất của tất cả tạp chí trong thành phố B đều đưa tin, muốn ém xuống cũng khồng được…
Bach Vi bi manq tiếnq xấu.