Hoắc tổng truy thê - Chương 149 Sau khi ôn Noãn rời đi, anh rất không quen
Chương 149: Sau khi ôn Noãn rời đi, anh rất không quen!
Nghĩ đêh đây, Hoắc Minh không sao chấp nhận được.
Nhưng anh không còn là một thằng nhóc choai choai nữa, không thể vì ôn Noẵn hẹn hò với cảnh Từ mà làm ra những chuyện thiếu lý trí.
Ví dụ như, bước lên rồi tách bọn họ ra.
Ví dụ như, hấp tấp thú nhận với ôn Noãn, nóỉ anh muốn cưới cò.
Là chính anh đã nói với ôn Noãn, anh không thế cho cô thứ cô muốn
Anh cho rằng việc anh và ôn Noãn chia tay là chuyện bình thường, mặc dù anh vẫn còn tình cảm với cô khi gặp lại nhau mấy ngày trước, nhưng anh không cảm thấy rằng anh không thể sổng thiếu cõ.
Tuy nhiên, lúc này anh lại nhận ra, cô có thể sẽ thuộc về người khác.
Đây là một sự kích thích lớn đối với anh!
Nội tâm Hoắc Minh trải qua những thay đối dữ dội chưa bao giờ có, mà hiện giờ anh hoàn toàn không rõ mình thực sự muốn cái
gì!
Nếu là cơ thế của ôn Noãn thì vần có rất nhiều người có thân hình đẹp hơn cô.
Muốn nói làm bạn, Hoắc Minh anh đây cũng không bao gìờ thiếu bạn, với gia thế lẫn vẻ ngoài của anh, bên cạnh có quá nhiều người xum xoe lấy lòng… Cũng chỉ có một mình Ôn Noãn, không kết hôn được thì lại bỏ của chạy lấy người.
Pháo hoa tràn ngập bầu trời…
Hoắc Minh ngước mắt lên, cảm thấy khó khăn vò cùng.
Mà hai người vừa ôm nhau thì đã không thấy đâuí
Bọn họ đi đâu rồi?
Không khí đêm nay đẹp như vậy, liệu bọn họ có đi thẳng đến khách sạn… làm chuyện đó hay không?
Trái tỉm Hoắc Minh đau đến tê dại, không sao thởđượcl
Sau khi Ôn Noãn xem xong triêh lãm nghệ thuật thì cảnh Từ chu đáo đưa cô về nhà.
Anh ấy thấy ôn Noãn không thật sự đặt cảm tình vào lắm, quả thực là cô cũng có cảm tình với anh ấy, nhưng tất cả đều do điều kiện bên ngoài của anh ấy.
Ôn Noãn không hề động lòng.
Cảnh Từ không nhụt chí, anh ấy ân cần chu đáo đưa cỏ về nhà, cũng hẹn lần sau gặp mặt.
Bóng đêm dày đặc.
ón Noãn đứng dưới chung cư, tạm biệt Cảnh Từ.
Ánh đèn đường kéo dài bóng dáng của họ, có lẽ Cảnh Từ quá thích có nên nói rất nhiều… Cuối cùng, anh ấy thậm chí còn phải bật cười: “Mau đi lên đì[ Nếu không khéo tôi nói đến tận sáng mất.”
Ôn Noãn gật đầu.
Cô tháo khăn quàng cố xuống, trả lại cho anh ấy.
Cảnh Từ không nhận, gương mặt ôn tồn lề độ của anh ấy tỏ vẻ ẩn ý.
“Khỏng lâu nữa… ôn Noãn, tòi hy vọng cô có thể mời tôi lên nhà ngồi.”
Đây là lời mời từ một người đàn ỏng
trường thành, chỉ cần tính ý một chút là có thể nhận ra điều đó.
Ôn Noãn không còn là một cô bé nữa.
Cô không nói có, cũng không nói không.
Cô khẽ mỉm cười: “Xem tình huống thế nào đã!”
Cảnh Từ mỉm cười bước lùi về phía sau, vầy tay với cô: “Cô ôn, chúc ngủ ngon”
Anh ấy mờ cửa xe bước vào.
Ôn Mạn cũng vẵy tay.
Cô nghĩ buổi hẹn hò tối nay rất vui vé, người có tính tình như cảnh Từ sẽ thích hợp với cô.
Tâm trạng ôn Noãn rất tốt.
Cô ngâm mình tắm rửa, quấn khăn tắm đi ra, cả người thơm phức, lại nhận được một tin nhắn Zalo từ cảnh Từ.
Anh ấy gửi một tấm bưu thiếp.
Có lẽ đó là lối vào biệt thự của anh ây, được trang trí nào là pháo hoa và không khí Giáng Sinh nồng nàn.
Ôn Noãn khẽ mỉm cười.
Cò đang định trả lời thì di động đổ
chuông…
Người gọi là [Luật SƯ Hoắc].
Ôn Noãn suy nghĩ rồi bấm nhận, nhưng bên kia điện thoại lại ỉm lặng hồi lâu.
Cuối cùng ôn Noãn nhịn không được lên tiếng.
“Luật sư Hoắc?”
Giọng nóỉ của Hoắc Minh hơi khàn: “ôn Noãn, dạo này em thế nào rồi?”
Ôn Noãn thắc mắc, Hoắc Minh không phải là kiểu người hay nói quanh co vòng vèo, sao tự dưng lại quan tâm hỏi han như thế, nhung vì anh đã giúp bố cô thắng kiện nên cô vần thản nhiên đáp: “ừm… vằn khỏe thôi.”
“Giáng Sinh hôm nay đi đâu chơi thế? Có vui không?”
Ôn Noãn không ngốc.
Hoắc Minh hỏi như vậy thì chắc chắn là đã biết cái gì.
Cỏ im lặng một lát, nói nhỏ: “Cũng được! Chơi rất vui.”
“Có bạn trai rồi à?”
Cứ như là đang gặng hỏi tội phạm vậy, Ôn Noãn châm chước rồi mới nói: “Đúng vậy! Đang quen.”
“Người như thế nào? Trông có đẹp trai không? Làm nghề gì?”
Ôn Noãn nhịn không được.
Cò cố ý hạ giọng: “Hoắc Minh, chúng ta kết thúc rồi!”
“Thì sao?”
“Cho nên chuyện cúa tôi, anh không cần phải quan tâm! Nếu anh nhất định muốn biết thì tôi nói cho anh nghe, tôi định sẽ ở bên cạnh anh ấy lâu dài, người ta cũng rất tốt, trông rất đẹp trai”
Nói xong, cô cảm thấy có chút hối hận.
Cô hơn thua với Hoắc Minh làm gì chứ?
Đầu dây bên kia, Hoắc Minh lặng im một lúc lâu rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Cảnh Từ đẹp trai hơn tôi sao?”
Nói xong, anh cúp điện thoại luôn.
Ôn Noãn khẽ chớp mắt, không thế tin được những gì mình nghe được.
Quả nhiên Hoắc Minh đã biết, còn làm bộ làm tịch vòng vo với cô.
Mẹ nó chứ!
Tâm trạng của ôn Noãn bị anh làm ảnh hường, hứng thú trò chuyện với cảnh Từ cũng nhạt dần.
Bên kìa, tâm trạng của Hoắc Minh còn tệ hơn.
Trước cửa số sát đất của căn Penthouse có góc nhìn về đêm đẹp nhất thành phố B.
Hoắc Minh tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt dầm dề, mặc áo choàng tắm màu đen, lồng ngực hơi hé mờ.
Anh dựa vào quầy bar, bần thần nhìn cảnh đêm.
Sau khi kết thúc với ôn Noãn, dù anh muốn quên cỏ đỉ nhưng căn hộ của anh lại tràn ngập hương vị của ôn Noãn.
Trong phòng thay đồ, chiếc áo choàng tắm cô mặc được treo cạnh anh.
Hai đôi dép lê cô mua vẩn chưa xé bọc.
Mỗi ngày mờ tủ phụ kiện ra, anh đều có
thế nhìn thấy những món trang sức anh mua cho cô, nằm thành tùng bộ trong hộp nhung…
Cồ không hề mang những thứ này đi!
Tất cả những điều này đều nhắc nhớ anh rằng đã từng có một người phụ nữ xâm chiếm cuộc sống anh, và có lẽ cả cơ thể và tâm trí anh.
Gần đây, Hoắc Minh bắt đầu mắc chứng mất ngủ.
Rõ ràng là công việc rất mệt mỏi, nhưng nắm trên giường thì cứ không sao ngủ được…
Thỉnh thoảng vào sáng sớm, anh lăn qua và nghĩ õn Noãn vần còn ở đó, anh muốn trao cô một nụ hôn chào buổi sáng hoặc hôn đến khi cả hai rực lửa đến mức anh muốn làm một lần.
Cô không ở đây…
Anh chỉ có thể òm gối đầu.
Chiếc giường to như thế mà anh chẳng thể chạm vào bất cứ thứ gì.
Hoắc Minh uống cạn rượu vang đỏ, kết thúc đêm Giáng Sinh lạnh lẽo này, khi anh bước vào phòng ngủ, căn phòng vần vắng tanh quạnh quẽ.
Anh nằm đó một lúc rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Một lúc sau, nước chảy xuống.
Trong tiếng nước, thỉnh thoảng có thế nghe thấy tiếng đàn ông thờ dốc kìm nén…
Sau khi xong việc, Hoắc Minh ướt đẫm trớ lại giường.
Khi tắt đèn, anh càng cảm thấy trống trải hơn.
Trong đêm khuya, cơ thể anh thành thật hơn chính mình.
Anh nhớ ôn Noãn, nhớ đến cơ thế cô, tính thời gian, đã gần một tháng anh không “làm”.
★
Sáng sórn.
Thím quay lại làm việc, dọn dẹp nhà cửa và nấu bữa sáng.
Hoắc Minh từ trong phòng ngủ đi ra.
Thím không biết ôn Noãn dọn đi, hỏi rất tự nhiên: “Cô ôn đã dậy chưa?”
Hoắc Minh sửa sang lại cà vạt.
Anh ngồi vào bàn ăn, bưng cà phê uống
một ngụm rồi mới dửng dưng nói: “Chúng tôi chia tay rồi! Cô ấy cũng đã chuyển đi”
Thím biết mình đã nói sai nên liên tục xỉn lỗi.
Hoắc Minh mờ tờ báo buổi sáng: “Sau này chú ý hơn một chút.”
Anh dừng một chút, nhìn chăm chú vào thím: “Hỏm nay thím dọn dẹp phòng ngủ, dọn dẹp phòng thay đồ một chút. Tim một cái túi đế đựng quần áo và trang sức của cỏ ôn… Rồi để thư ký Trương đến xử lý.”
Thím nghe anh nói thì biết là hai người đấ hoàn toàn chia tay.
Bà ấy thấy rất buồn.
Hồi trước thấy luật sư Hoắc đối xử tốt với cô Ôn như vậy, yêu thích không rời, sáng sớm cũng phải làm chuyện kia.
Sau lại… đột ngột như thế?
Thím do dự một chút mớì hỏì: “Quần áo sau khi đóng gói thì phải làm sao? Cứ vứt đi là xong à?”