Hoắc tổng truy thê - Chương 148 Đêm Giáng Sinh, Hoắc Minh phải chịu khổ
Chương 148: Đêm Giáng Sinh, Hoắc Minh phải chịu khổ!
Mặt Ôn Noãn nóng như lửa đốt.
Cứ xấu hổ là mặt cô sẽ đỏ bừng lên, trông rất động lòng người.
Ánh mắt Cảnh Từ nhìn chằm chằm cô.
Ôn Noãn cố gắng bình tĩnh nhất có thể: “Cảnh Sâm về Ịrước rồi.”
Cảnh Từ gật đầu.
Anh ấy lại nhìn ôn Noãn: “Xe của tôi đã đưa đi bảo trì, tôi vừa bắt taxi tới đây! Cô ôn cho tôi đi nhờ đoạn thì có tiện không?”
Ôn Noãn có chút do dự.
Người đàn ông trước mặt có khí chất rất tốt, nhưng… Có phải anh ấy hơì tỏ vé quá thân thiết rồi khỏng?
Lần đầu tiên gặp mặt mà anh ấy đã nhờ có chờ anh ấy về nhà.
Ôn Noãn đon thuần, nhưng Bạch Vi lại ngửi thấy mùi mờ ám, chà, rõ ràng anh họ của Cảnh Sâm đang muốn theo đuổi ôn Noãn.
Cô ấy đẫ nghe nói qua về cảnh Từ.
Người nhà họ cảnh có tiếng là chín chắn
khẳng khái, ai trông cũng đẹp, bằng cấp lại cao, tất nhiên cũng có tầm nhìn cao.
Không thể tướng được, anh ấy lạỉ thích Noãn Noãn từ cái nhìn đầu tiên!
Bạch Vỉ đang phải trải qua một quãng thời gian khá là tồi tệ, nhưng cô ấy vần suy nghĩcho ôn Noãn.
Cỏ ấy dịch ra một chỗ, cười duyên dáng: “Ôn Noãn, anh ấy là anh họ của cảnh Sâm, nếu tiện thì cậu chở anh ấy về coi như là nể mặt tớ vậy!”
Ôn Noãn không tiện từ chối.
Cô cười nhạt nói với cảnh Từ: “Thôi được! Anh chia sé địa chỉ cho tôi đi.”
Cảnh Từ chưa bao giờ hẹn hò với ai, nhưng như vậy không có nghĩa là anh ấy không biết yêu đương, anh ấy dễ dàng có được Zalo của ôn Noãn, gửi địa chỉ cho cô.
Ôn Noãn ngoài ý muốn, chỗ cảnh Từ ờ rất gần chổ cô.
Cỏ ra hiệu cho cảnh Từ lên xe, khởi động xe.
Suốt quãng đường đều là Bạch Vi nói chuyện.
cảnh Từ chăm sóc rất tốt cho “người yêu” của cảnh Sâm, trong lời nói không hề có ỷ thiếu tôn trọng, điều này khiến ôn Noẫn ít nhiều có cảm tình với anh ấy.
Xe tới nơi, Cảnh Từ bước xe.
anh ấy bước tới ghế lái và gõ nhẹ vào cửa sổ.
Ôn Noãn kéo kính xuống…
Cảnh Từ mỉm cười: “Cảm ơn cô ôn, hôm nào tõỉ mời cô ăn cơm.”
anh ấy giơ chiếc di động lẻn.
Ồn Noãn mỉm cười nói được, cò cho rằng đây là lời mờỉ lịch sự của cảnh Từ, bọn họ tình cờ gặp mặt, sau này chưa chắc gặp lại nhau.
Cảnh Từ nhìn cô với ánh mắt sâu xa rồi rời đi.
Ôn Noãn khởi động xe đi tiếp thì Bạch Vi ngáp một cái: “Tớ buồn ngủ.”
Cô ấy nghiêng đầu lại phàn nàn: “Cảnh Sâm bị bỏ đói bao lâu vậy chứ, dằn vặt tớ suýt chết.”
Mặt Ôn Noãn nóng bừng.
Bạch Vỉ bộc trực quá…
*
về sau, Diêu Tử An cuối cùng cũng nhượng bộ và gạt chuyện này sang một bên.
Bạch Vì ớ chổ ôn Noãn được một tuần thì quay về.
Sau đó thì lúc có lúc không, ôn Noãn biết Bạch Vi và cảnh Sâm chưa cắt đứt quan hệ, vẩn luôn liên lạc với nhau, nghe nói còn đi Hồng Kòng vui chơi một tuần mới về.
Bạch Vi nhìn rất vui vẻ, vẻ mặt rạng rỡ.
Ôn Noãn chỉ có thế thờ dài.
Cò thì vân quanh quẩn ớ căn hộ, phòng nhạc, với cả bén nhà nữa… Sình hoạt rất nhạt nhẽoí
Ôn Noãn cũng từ từ quen với lối sống nhạt nhẽo này.
Đêm Giáng Sinh.
Ôn Noãn tan làm lúc sáu giờ, trên đường phố nơi nơi đều là không khí của lề hội, các cặp đôi tré tuối dắt tay nhau đi đầy ngoài đường.
Những lúc thế này, ôn Noãn không khỏỉ suy nghĩ mông lung.
Đã đến lúc cỏ phải hẹn hò.
Dì Nguyễn biết cô và Hoắc Minh đã kết thúc, bà nhiều lần đề cập dù công khai hay ẩn ý rằng muốn giới thiệu con trai của một người bạn nhưng ôn Noãn đều từ chối.
Vừa nhắc đến dì Nguyễn thì bà đã gọi điện tới.
Dì Nguyễn lại nhắc đến chuyện này trong điện thoại: “ôn Noãn cháu đi gặp người ta một lần xem sao, phó viện trưởng trường đại học đấy, điều kiện rất tốt, dì đã gặp rồi, trông cũng đẹp trai sáng súa! Sang năm là hai mươi lăm, chuyện này cháu phái suy nghĩ dần đi!”
Ồn Noãn ngửa đầu nhìn đèn Giáng Sinh…
Nhấp nha nhấp nháy thật đáng yêu.
Cô CƯỜI nhẹ: “Được rồi! Hôm nào cháu sẽ gặp anh ta.”
Dì Nguyễn cười khúc khích.
“Hôm nào cái gì! Người ta muốn mời con đi chơi đêm Giáng Sinh hôm nay.”
Ôn Noãn bất ngờ.
Hồi lâu sau, cuối cùng cô đồng ỷ: “ Dạ được, dì Nguyên gửi Zalo của anh ấy cho cháu đi.”
“Không phải chứ!”
Ôn Noãn kinh ngạc, xoay người.
Cô trông thấy cảnh Từ.
Vào đêm Giáng sinh, anh ấy mặc áo len trắng và áo khoác màu xám.
Cao một mét tám lăm, thanh lịch và đẹp trai.
Cực kỳ bắt mắt.
Ôn Noãn nhìn chăm chú vào anh ấy, sau đó thì thầm với dì Nguyễn: “Cháu đã gặp anh ấy rồi”
Dì Nguyền hài lòng cúp điện thoại.
Cậu con trai nhà họ cảnh đó cực kỳ xứng đôỉ với Ôn Noãn!
Ôn Noãn cúp điện thoại.
Cô giơ điện thoại lên nói: “Giáo sư cảnh, là anh à.”
Cảnh Từ mở miệng nóỉ rất thoải máỉ: ’’Đúng vậy, là tồi! về sau tôi gọi cô là… ôn Noãn?”
Ôn Noãn không phản đổi.
cảnh Từ bước sóng vai với cô, giọng điệu rất hiền hoà: “Đằng trước có nhà hàng Mexico, món chân gà Tây và rượu Liqueur của họ rất được, cô không cần phải lo chuyện uống rượu lái xe, lúc về tôi gọi tài xế tới đón chúng ta.”
Ồn Noãn bổng nhiên dùng bước.
“Cảnh Từ, lần trước ở Cục cảnh sát, thật ra là anh đã lái xe tới đó phải không?”
Cảnh Từ không phủ nhận.
Anh ấy mỉm cười nói: “Tòi thực sự không biết phải bắt chuyện với cô như thế nào nên mới nghĩ ra một lý do tồi tệ như vậy. Không ngờ cuối cùng vằn bị cô vạch trần ”
Tính tình của anh ấy dịu dàng và rất quan tám đến phụ nữ.
Ôn Noãn nói chuyện vớì anh ấy vài câu cũng cảm thấy thoải mái, cò nghĩ người như vậy hẳn là thích hợp với cô, cô đồng ý thử một lần, biết đâu hai người có thế đến được với nhau.
Ôn Mạn nhìn về phía trước, nói rất nhẹ nhàng.
“Vậy chúng ta … thử xem sao.”
Ánh mắt Cảnh Từ sâu thăm thẳm, anh
không tỏ vẻ gì với cô nhưng trong mắt lại tràn ngập vui mừng.
Xe Bentley Continental màu vàng chậm rẵi chạy qua.
Ồn Noãn không để ý tới.
Nhưng Hoắc Minh ngồi trong xe lại thấy Ôn Noãn, anh thấy ôn Noãn đứng bên cạnh Cảnh Từ.
Cảnh Từ nhìn ôn Noãn bằng ánh mắt dịu dàng.
Trời rất lạnh, khi ôn Noãn xoa xoa tay thì Cảnh Từ còn cời khăn quàng cổ của mình quàng cho ôn Noãn.
Hoắc Minh đột nhiên dừng xe.
Anh quay xe lại, nhìn đôi nam nữ lặng lẽ đi cạnh nhau, dù có bất đắc dĩ đến đâu anh phải thừa nhận tình huống này…
Cảnh Từ và ôn Noãn đang hẹn hò.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hoắc Minh lạnh tanh!
Ôn Noãn và Cảnh Từ ăn cơm xong, cảnh Từ đề nghị đi xem phim.
Nhưng ôn Noãn cảm thấy tốc độ quá nhanh nên cuối cùng họ đi xem triển lãm nghệ thuật, không ngờ trung tâm triển lãm vào đêm Giáng Sinh lại đông đúc đến vậy, thân hình mảnh khảnh cúa ôn Noãn suýt thì bị biến dạng vì chen chúc trong biến người.
Cảnh Từ mỉm cười vòng khuỷu tay bảo vệ cô…
Ôn Noãn ngẩn ra, nhưng cô không từ chối.
Lúc đi ra khỏi trung tâm trỉến lãm, tay Cảnh Từ đang nắm lây tay ôn Noãn, anh ấy tìm một chồ vắng người.
Đêm nay là đêm Giáng Sinh, pháo hoa liên tục nờ rộ trên thành phố B.
Cảnh Từ nhìn ôn Noãn chăm chú.
Anh ấy thực rất thích cô, anh ấy đã yêu cò ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh ấy muốn hôn cò nhưng sợ đột ngột quá nên kiềm chế lại, mà chí hôn lên trán cô.
“Ôn Noãn, đêm nay tôi rất hạnh phúc.”
Ôn Noãn cảm thấy khá ổn, buổi hẹn hò nhạt nhẽo như vậy có lẽ chưa đủ nồng nàn, nhưng đó chính là điều cô mong muốn… Khi đám đông tràn ra, cảnh Từ nhẹ nhàng Ồm lấy
cô.
ồn Noãn khẽ tựa vào đầu vai anh ấy.
Trên người cảnh Từ có mùi vị rất dề chịu, thoang thoảng mùi mực in, không nồng như của người đó, có thế nuốt chửng cô bất cứ lúc nào…
Cỏ nghĩ, cứ như vậy đi!
Như vậy cũng rất tốt!
Cỏ nên quên hoàn toàn Hoắc Minh và bắt đầu lại lần nữa.
Bầu trời tràn ngập pháo hoa.
Ôn Noãn nhẹ nhàng ỏm lấy cảnh Từ, cô chấp nhận sự theo đuối của anh ấy…
ở đằng xa.
Hoắc Minh đứng trong biến người.
Anh nhìn ôn Noãn và cảnh Từ ôm nhau, nhìn cỏ ngửa đầu cười nhạt, nhìn cỏ chủ động ôm lấy thắt lưng cánh Từ.
Những thứ này ban đầu vốn thuộc về anh.
Bây giờ cô muốn lấy lại tất cả và cho người người đàn ông khác?
Liệu cô có… kết hồn với cảnh Từ hay
không?
Có phái chẳng bao lâu nữa thì cô sẽ nhận tiền mừng của anh trong đám cưới, nói rằng: “Tôi và cảnh Từ rất ơảm ơn luật sư Hoắc đã đêh chunq vui.”