Hoắc tổng truy thê - Chương 147 Tinh cảm của chúng ta đã bị chó tha mất rồi
Chương 147: Tinh cảm của chúng ta đã bị chó tha mất rồi
Như Hoắc Minh dự đoán.
Diêu Tử An muốn có con, nhưng hắn cũng muốn giữthếdiện.
Hắn đi trấn an Đinh Tranh, khoảng một tiếng lạ ì trở về phòng bao.
“Bạch Vi đâu?”
Cả phòng bao yên tĩnh, chuyện này tất cả mọi người đều đứng về phía Bạch Vi, là do Diêu Tử An chơi quá trớn rồi.
Loại phụ nữ như Đinh Tranh mà hắn cũng nuốt được!
Diêu Tử An thấy sắc mặt mọi người không đúng lắm thì đanh giọng hỏi: “Bạch Vỉ đi rồi à?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng bâng quơ.
“Cô ấy đi với Cảnh Sâm ”
Chuyện cảnh Sâm theo đuổi Bạch Vi mọi người đều biết, lúc này Bạch Vi đang tức giận lại đi theo cảnh Sâm, trai đơn gái chiếc, chẳng cần động não thì biết sẽ xảy ra chuyện gì!
Măt Diêu Tử An xanh mét như tàu lá
chuối.
Hắn điên cuồng gọi điện cho Bạch Vi.
Điện thoại của Bạch Vi tắt máy.
Hắn chửi đổng một cậu, lại bắt đầu gọi cho Cảnh Sâm, ấy thế mà lại nối máy được.
Có điều, tiếng nam nữ bên trong điện thoại lạỉ…
Cực kỳ mờ ám.
Chỉ là nghe một chút là có thế biết đầu dây bên kìa đang kịch liệt đến cỡ nào!
Diêu Tử An siết chặt ngón tay: “Cảnh Sâm, anh đưa điện thoại cho Bạch Vi nghe nhanh!”
Cảnh Sâm thở hổn hển, nghe ra có vẻ cực kỳ sung sướng, anh ta đưa điện thoại cho Bạch Vi: “Điện thoại của Diêu Tử An.”
Hơi thờcúa Bạch Vỉ mỏng nhẹ như tơ: “Tử An, có chuyện gì vậy?”
Mọi người ngồi trong phòng bao đều im thin thít…
Diêu Tử An quăng nát chiếc điện thoại!
Hắn hùng hố chạy ra ngoài tìm cảnh
Sâm tính sổ.
Ồn Noãn muốn theo lại bị Hoắc Minh ngăn cản, anh nói với giọng điệu dửng dưng: “Có Cảnh Sâm ở đó thì em còn lo cái gì! Lạỉ nói, chuyện thành ra thế này thì hai người họ ly hôn là cái chắc, không phải rất đúng ý em đó sao?”
Cuối cùng, ôn Noãn không đuổi theo nữa.
Có lẽ Hoắc Minh nói đúng, Bạch Vỉ và Diêu Tử An đã hết duyên, làm to chuyện lẻn thế này hóa ra lại tốt.
Cỏ không ớ lại lâu, cầm áo khoác ra khỏi phòng bao.
Lúc này thì Hoắc Minh không ngăn cản cô, mà lại đi theo, chặn ngang ôn Noãn ở bãi đồ xe.
Ôn Noãn đã ngồi vào trong xe.
Hoắc Minh khẽ gõ lên cửa số.
Cô kéo kính xe xuống, hỏi: “Luật sư Hoắc còn có việc gì ư?”
Hoắc Minh yên lặng nhìn cò.
Giọng nói của anh ám ách đến lợi hại: “Cồ giáo Ồn, có thời gian thì cùng nhau uổng
một chén?’
Ôn Noãn nhìn chăm chú phía trước.
Một lát sau cô nghiêng đầu, thoáng mỉm cười: “Không muốn đi cho lắmí Luật sư Hoắc, ngủ ngon.”
Nói xong, cô kéo cửa số xe lên.
Láỉ xe rời đi trước mặt Hoắc Minh…
Hoắc Minh cũng không miền cưỡng, không phải anh thật sự muốn tình một đêm với cỏ, mà là trông thấy cò khiến anh cảm thấy rất thú vị, lại rất muốn ôm lấy cô.
Tâm trạng này giống hệt như hồi anh mới quen biết cô.
Hứng thú và nhiệt tình không hề giảm bớt đi chút nào.
Vừa rồi ở phòng bao, anh có hỏi ôn Noãn vào ban đêm có nhớ đến anh hay không, õn Noãn không trả lời.
Anh biết, chắc chắn là có.
Bởi vì anh… Cũng nhớ cò… Nhớ đến độ cơ thể đều đau nhức…
Ôn Noãn lái xe về nhà.
Ngừng xe, việc đầu tiên cô làm chính là gọi điện thoại cho Bạch Vỉ, lúc này thì Bạch Vỉ đã khới động máy.
Bạch Vi chẳng hề để ý.
Diêu Tử An không biết lần mò kiểu gì mà lại tìm được đến tận khách sạn, hắn đánh nhau với cảnh Sâm, còn tuyên bố phải giết chết Cảnh Sâm.
Nhưng nhà họ cảnh nào phải dạng vừa, Diêu Tử An không làm gì được!
Tâm trạng Bạch Vi khá tốt: “ôn Noãn, tớ sẽ không bao giờ quên được cáì vé mặt đó của Diêu Tử An… Ha ha… Quá xuất sắc, thực sự vô cùng xuất sắc!”
Có ấy nói rồi lại nghiến răng nghiến lợi.
“Chán cơm thèm phở, ai mà chẳng làm được!”
“Bạch Vi tớ đây không thiếu người theo đuổi”
Ngoài miệng thì nói gay gắt thế nhưng Ôn Noãn biết trong lòng cò ấy đang rất đau.
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Đang ở đâu? Tớ qua đón.”
Giọng Bạch Vi hơi khàn: “ở Cục cảnh
sát!”
Ôn Noãn:…
Cồ lại khởi động xe, chạy đến Cục cảnh sát.
Cuối cùng Diêu Tử An và cảnh Sâm đã trở mặt thành thù, đánh đến độ cá hai đều mặt mày bầm dập sưng tấy, ôn Noãn thấy thì rất bội phục cảnh Sâm, trận chiến này hơi bị tốn kém.
Diêu Tử An trông hệt như gà trống bại trận, không có vẻ gì là vui mừng khi nhận được tin vui là có con trai cả.
Hắn bị đánh bầm dập, ánh mắt hung ác nham hiểm đến đáng sợ.
Hắn nhìn Bạch Vi, nhưng không động đến cô ây.
Cảnh Sâm còn đang khiêu khích hắn, Diêu Tử An cười lạnh: “Anh cung chỉ huênh hoang được một lúc thôi, Bạch Vi cúa tôi thì vần là của tôi.”
Ôn Noãn rất bội phục.
Đến mức này mà Diêu Tử An vần còn nghĩ có thể sống yên ổn được.
ôn Noãn nhìn về phía Bạch Vi.
Bạch Vi châm điếu thuốc, quyến rũ nhả khói, nháy mắt ra hiệu với cảnh Sâm: “Anh về trước đì.”
Cảnh Sâm ngầm hiểu.
Hai người họ về sau sẽ có rất nhiều cơ hội hẹn hò…
Cảnh Sâm chỉnh lại quần áo rời đi trước.
Diêu Tử An tức đỏ mắt, chất vấn Bạch Vi: “Cô đế tình cảm bao nám qua của chúng ta vào đâu chú?”
Bạch Vi nhảy xuống bậc thang, bình tĩnh nói.
Cô ấy nhìn vào mắt Diêu Tử An, gằn từng chữ nói: “Tình cảm mấy năm nay của chúng ta đã bị chó tha đi mất! Diêu Tử An, anh đối xử như thế nào với tôi thì tôi đối xử với anh y như thế, rất công bằng.”
Diêu Tử An không nói nên lời…
Thật lâu sau, hắn đột nhiên nói: “Bạch Vi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.”
Cả người Bạch Vi thoáng cứng đờ.
Cỏ ấy cười khẽ: “Tiếp theo phải làm thế nào thì phải xem anh rồi, nhưng nếu anh bảo
tôi phải yêu thương anh hết mực giống như trước đây thì không có khả năng đâuí Diêu Tử An, anh ép tôi ăn cứt chó một lần thì thôi, ấy thế mà bắt tôi phải chịu đựng ghê tởm nuốt vào hết lần này đến lần khác thì tôi đây cũng phải đế anh cảm nhận mùi vị ấy thế nào.”
Cô ấy thoáng ngừng rồi chốt hạ một câu: “Kỹ năng cúa cảnh Sâm khá ổn.”
Diêu Tử An thực chỉ muốn phát điên.
Hắn điên cuồng đập phá đồ ờ Cục cảnh sát bị giam giữ một đêm.
Ôn Noẵn đưa Bạch Vi lên xe.
Sau khi ngồi xuống, cô đưa bình nước cho Bạch Vi: “Có ổn không?”
Lúc này ờ bên trong xe đã bật đèn, có thế thấy được vẻ mặt tái nhợt của Bạch Vi.
Cô ấy và Cảnh Sâm chỉ muốn trả thù Diêu Tử An, thật ra là cả hai đều chịu tổn thất nhưng cỏ ấy không hề hối hận.
Bạch Vi nhẹ giọng nóỉ: “Đã đến mức này rồi thì không còn đường quay lại nữa, nhưng tớ sẽ không chủ động ly hôn, tớ không thế đế con khốn Đinh Tranh kia được hời.”
Vấn đề của họ quá phức tạp, ôn Noãn khồng biết phải khuyên giải thế nào.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Cảnh Sâm thì sao? Anh ấy nói thể nào?”
Mắt Bạch Vi ửng đỏ.
“Nếu là trước đây tớ còn có thể gả vào nhà họ Cảnh được, nhưng bây giờ tớ và anh ấy không thể được! Nhà họ Cảnh coi như là có căn cơ quyền thế, sao có thể cho phép Cảnh Sâm cưới người như tớ được chứ.”
Ôn Noãn xoa mặt cô ây.
“Tớ cảm thấy cậu rất tốt! ít nhất nghe cậu mắng chửi người rất là hăng hái.”
Bạch Vi cười rộ lên.
“Đồ quỷ!”
“Tớ nói cậu nghe, cảnh Sâm rất khỏe ở phương diện kia, tớ thoải mái mấy lần liền.”
Cô ấy lại bắt đầu nói những chuyện đen tối, Ôn Noãn vội vàng đóng cửa sổ xe.
Bị người nghe thấy thì làm gì còn mặt mũí nào đi gặp người ta nữa chứ!
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ xe vang lên một giọng nói trong trẻo tao nhã, hình như người nói còn đang CƯỜỈ.
“Là cô Ôn và cô Bạch đó sao? Tôi là
cảnh Từ, anh họ của cảnh Sâm.”
Ôn Noãn liếc nhìn Bạch Vi một cái.
Xong rồií
Cái ông anh họ tên cảnh Từ này chắc chắn là đã nghe thấy hết cả rồi…
Cảnh Từ khoảng ngoài ba mươi tuổi, lịch thiệp và tao nhẵ, giảng dạy tại trường đại học và giữ chức Phó Viện trưởng.
Anh ấy nhìn chằm chằm ôn Noãn bằng ánh mắt có chút kinh ngạc, giọng điệu ôn hòa nói: “Tôi nghe thấy hai người đang nói về Cảnh Sâm, cho nên muốn hỏi một chút xem thế nào.”