Hoắc tổng truy thê - Chương 145: Tôi không thể cho em thứ em muốn!
Ôn Noãn vừa hỏi xong.
Hoắc Minh ngẩn ra.
Anh chầm chậm buông ôn Noãn ra, lẳng lặng đứng đó hút thuốc.
Ôn Noãn đẵ đoán được sẽ như vậy, nhưng cô vần thấy hơi tủi thân.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy.
Sau một hồi ìm lặng, cỏ khẽ nói: “Hoắc Minh, thứ anh muốn là quan hệ xác thịt! Còn tôi lại mong cầu tình cảm, thậm chí còn muốn kết hôn. Cho nên anh nghĩ thử xem, chúng ta khống hợp ờ bên nhau đâu, sau những tình cảm mãnh liệt đó thì chỉ còn lại oán hận, cần gì phải vậy!”
Hoắc Minh ném tàn thuốc xuống rồi giẫm lên.
Anh đứng trong bóng tối, ngắm nhìn cô.
Gương mặt nhỏ nhắn của ôn Noãn trắng bệch, đôi mắt lại hơi ửng hồng, hệt như con thỏ nhỏ khiến người khác thích thú.
Hoắc Mình đắn đo hồi lâu mới nói.
“Ôn Noãn, tồỉ thừa nhận đúng là tỏì đã
coi tình yêu và sự nghiệp ngang nhau! cố gắng đầu tư tiền bạc và công sức để đổi lại kết quả xứng đáng… Tôi không nghĩ chuyện đó có gì sai!”
“Nhưng tôi không chỉ muốn cùng em lên giường.”
“Nếu không thì tồi đã không dây dưa với em mãi không buông rồi, đúng chứ?”
Ôn Noãn nhìn anh, cô biết anh vẫn chưa nói đến ý chính.
Quả nhiên, ánh mắt Hoắc Minh sâu hun hút.
Anh nhẹ giọng nói: “ôn Noãn, tôi khống biết chúng ta có thế đi xa đến đâu! Nhưng tình cảm tỏi dành cho em rất nghiêm túc, tôi cũng chưa từng dây dưa với cô gái nào khác, duy chỉ có mình em thôi.”
Ôn Noãn cụp mắt.
Hoắc Minh không lừa cỏ, cũng không nói vậy chỉ để dỗ ngon dỗ ngọt.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô: “ôn Noãn, tôi thích em.”
Nhưng chưa đến mức yêu.
Thời còn trẻ, anh đã yêu đến mãnh liệt
điên cuồng, đế đến bây giờ anh không còn tìm được cảm giác đứt ruột đứt gan vì một cô gái nữa.
Anh thích ôn Noãn, vì vậy chẳng mấy vuỉ vẻ vì lần cãi nhau này.
Nhưng sẽ không đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.
Và càng nhiều… Là khó chịu khi nhịp sống bị gián đoạn.
Anh vốn khỏng định nói với có những điều ấy, bời bất cứ cô gái nào nếu nghe xong thì cũng không muốn làm hòa với anh. Thế nhưng Hoắc Minh lại cảm thấy đôi chút thương hại cho ôn Noãn.
Anh không muốn lừa dối cỏ!
Hoắc Minh lùi lại một bước.
Gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ ung dung: “Xin lồi, Ôn Noãn! Tôi không thế cho em thứ em muốn!”
Bao gồm cả kết hôn và con cái!
Gió đêm ác liệt…
Ôn Noãn thấy lạnh, nhẹ nhàng khoác áo khoác lên.
Cò đứng nhìn Hoắc Minh dưới ánh trăng.
Mọi bối rối và phần nộ trước đó đột ngột biến mất.
Cô thích Hoắc Minh, nhưng cỏ cảm thấy bọn họ đã gặp nhau saỉ thời điểm, cả hai đều đã trải qua những tổn thương trong chuyện tình cảm và mất niềm tin vào đối phương.
Ôn Noãn bước sang một bên.
Cỏ nờ nụ cười nhạt: “Luật sư Hoắc, lái xe về nhà cẩn thận nhé.”
Ánh mắt Hoắc Minh đầy ẩn ý.
Anh dè dặt gật đầu, mở cửa xe rồi ngồi vào trong.
Nhưng anh không đi ngay, mà lại châm một điếu thuốc lá, hút một hơi rồi ngước mắt nhìn Ôn Noãn vần đang đứng đó. Anh hất cằm: “Mau lên đỉĩ Trời tối lạnh lắm.”
Ôn Noãn nhìn chằm chằm anh, một lần cuối cùng.
Bỗng nhiên cồ xoay người rời đỉ.
Hoắc Minh chậm rãi lấy điếu thuốc bên mối ra, kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của cô…
Mấy năm nay, ôn Noãn là cô gái duy nhất khiến anh chú ý.
Nếu không bất đồng quan điếm, anh cứ ngỡ bọn họ sẽ ớ bên nhau thật lâu. Anh biết mối quan hệ của họ đi đến bước đường này là lồi do anh.
Anh liếc mắt thôi cũng thừa biết ôn Noãn thích mình.
Nhưng khi cỏ đỏ mắt hỏi anh, rằng anh có yêu cô không…
Anh đã bỏ qua mối tình ấy!
Anh không muốn tốn thời gian cho một cô gái, không muốn nếm mùi bị phản bội một lần nữa. Dầu cho anh biết õn Noãn sẽ không làm vậy.
Hoắc Minh ngồi trong xe thật lâu.
Anh cần một chút thời gian để tiêu hóa, tiêu hóa di chứng mà mối tình này để lại.
*
Mới đó mà đã hai tháng trôi qua…
Trong hai tháng này có rất nhiều chuyện đã xảy ra. ôn Noãn và chị Lê thành công tiếp nhận trung tâm âm nhạc, trớ thành trung tâm huấn luyện âm nhạc lớn nhất thành phố B, đường sư nghiệp đi lên rất tốt.
Vu án của ôn Bá Nqôn đã mờ phiên tòa
từ tháng trước.
Ồn Noãn có gặp Hoắc Minh một lần.
Bọn họ trò chuyện vài câu, nhưng đều là về công việc. Thái độ của anh lạnh nhạt xa cách nhưthể bọn họ chưa từng có những đêm nhiệt tình nảy lửa…
Ôn Noãn cũng vậy.
Sau đó nữa, tòa tuyên án ôn Bá Ngôn vô tội.
Ôn Noãn do dự cả buổi, cuối cùng vẫn nhắn một tỉn nhắn Zalo.
[Cảm ơn anh, luật sư Hoắc.]
Đến ngày thứ ba Hoắc Minh mới trả lời một chữ.
[ừ.]
Ôn Noãn nhìn dòng tin nhắn, chợt nhớ lại hồi mới quen biết Hoầc Minh.
Anh diễn rất giỏi, toàn giả vờ lạnh lùng.
Cô cười nhẹ, sau đó chẳng để chuyện này trong lòng…
Đầu tháng mười hai, Bạch Vỉ mời cõ ăn
cơm.
ôn Noãn đến địa điểm hẹn, nhìn xung quanh, “Bây giờ cậu cải lão hoàn đồng, già rồi còn ăn đồ àn của trẻ con à?”
Bạch Vi cười xùy một tiếng.
Cô ấy hạ giọng: “òn Noãn, dạo này tự dưng tớ muốn có con.”
Ôn Noãn biết chuyện của Bạch Vi…
Diêu Tử An chơi bời lêu lổng bên ngoài, chí là nể mặt Bạch Vi nên mới không dắt bồ nhí về nhà thòi.
Ôn Noãn nhẹ nhàng khuấy trà sữa.
Cả buổi sau mới hỏi: “Cậu chắc chú?”
Bạch Vi thoáng hốt hoảng, vội nói: “ôn Noãn, cậu biết đấy, sau khi cưới anh ta thì tớ không đi làm nữa, tớ không thể rời xa anh ta được… Tớ còn chẳng thèm quan tâm mấy cô tình nhân cúa anh ta nữal”
Cô ấy nhìn xuống bụng: “Có lẽ nếu có con thì anh ta sẽ thay đổi.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy.
“Bạch Vi, cậu muốn đến làm ớ chổ tớ không?”
Bạch Vỉ mỉm cười lâc đầu: “Thỏi, tớ không muốn làm hỏng lớp trẻ đâu.”
ôn Noãn cũng không ép.
Bạch Vi đột nhiên ho nhẹ một tiếng: “Tối mai là kỷ niệm một năm kết hòn của tớ với Diêu Tử An. ôn Noãn, cậu ghé chơi nhé!”
Ôn Noãn có hơi do dự.
Dù sao Diêu Tứ An cũng trong giới với Hoẳc Minh, lỡ đâu đến khi đó lại đụng mặt?
Bạch Vi đảm bảo: “Không đâu! Hai tháng nay Hoắc Minh chẳng tham gia buổi xã giao nào, tu tâm dưỡng tính cứ như hòa thượng ấy. Hơn nữa Diêu Tử An cũng không có tai to mặt lớn mà mời được anh ta.”
Nghe cô ấy nói thế, ôn Noãn đồng ý ngay.
Bạch Vi lại tám chuyện.
“Ôn Noãn, cậu biết gì chưa? Kiều An quay về Anh Quốc rồi! Có lần Diêu Tử An lỡ miệng kế Kiều An và cô bồ nhí của chồng chưa cưới cô ta đánh nhau, nhưng cô bồ nhí kia ghê gớm lắm, đánh Kiều An nhập viện luôn.”
Ôn Noãn ngẩn người.
Mặt mày Bạch Vi trông sung sướng hẳn.
“Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”
“Nghe nói cô bồ nhí kia còn là bảo mẫu nhỏ của nhà họ Kiều nữa.”
“Chắc là thoáng trong phương diện kia lắm nên đàn ông mới thích.”
Bạch Vi nói đến tận nửa đêm.
Ôn Noãn không dám nghe tiếp: “Lát nữa tớ còn có việc, đỉ trước nhé.”
Bạch Vỉ lo lắng: “Tối mai nhớ đến chơi nha, tớ sẽ gửi định vị chỗ hẹn qua Zalo cho cậu.”
Ôn Noãn xua xua tay.
Cồ nhớ kỹ chuyện này, tối hôm sau cô quay về căn hộ cố ý thay váy.
Cô mặc một chiếc váy dài màu xám khói, khoác áo mỏng bên ngoài.
Ôn Noãn vén mái tóc màu trà lên, khí chất xuất trần tựa tiên nữ.
Thế nhưng cô đi vào phòng bao, mọi người lại trớ nên im lặng, ánh mắt rất bất thường.
Ôn Noãn thấy lạ.
Đợi đến khi nhìn rõ thì cô mới thấy một người ngồi trong góc phòng…
Hoắc Minh!
Anh mặc quần tây màu da cùng chiếc áo sơ mi màu xanh đậm.
Rõ ràng là mới từ một trường hợp trang trọng nào đó đến đây.
Ồn Noãn căng da đầu, nhìn về phía Bạch Vi…
Không, phải, đã, bảo, là, anh, sẽ, không, đến, à?