Hoắc tổng truy thê - Chương 144 Hoắc Minh, anh có yêu tôi không
Chương 144: Hoắc Minh, anh có yêu tôi không?
Ôn Noãn sợ anh bám theo nên lái xe chạy về nhà.
Cô bỗng nhiên về nhà làm cho ôn Bá Ngôn và dì Nguyễn vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Dì Nguyễn kéo cô vào trong nhà, cười nói: “Bố con vừa mới nhắc đến con xong thì con đã về đến nơi rồi, bố con hai người đúng là tâm linh tương thông!1
Ôn Noãn bỏ túi trái cây xuống, đi đến chỗ ôn Bá Ngôn.
Hai bố con trò chuyện một lúc lâu.
Bỗng nhiên, trong phòng bếp vang lên tiếng gọi của dì Nguyễn: “Cô giáo ôn, đến đây giúp dì một chút.”
Ôn Noãn mỉm cười nói dạ.
Nhưng cô vừa vào phòng bếp, dì Nguyễn đã đóng cửa phòng bếp lại.
“Làm sao vậy dì Nguyễn?” ôn Noãn cảm thấy khó hiểu.
Dì Nguyễn kéo cô đến trước cửa số, chỉ xuống dưới nhà: “Đấy là xe của luật sư Hoắc đúng không, cậu ấy đậu ở đó một lúc rồi! Hai đứa làm sao vậy? Cãi nhau hay là chia tay à?”
ôn Noãn không ngờ Hoắc Minh lại mặt dày đuổi đến tận đây.
Cô không thèm để ý, đứng đó rửa dâu tây.
“Bọn con chia tay rồi!”
Lúc này, Hoắc Minh xuống xe, trong tay còn cầm theo hộp quà nhìn như muốn lên đây chào hỏi.
Dì Nguyễn nhỏ giọng nói: “Dì thấy cậu ấy rất thích con đấy chứ! ôn Noãn, con không muốn suy nghĩ lại một chút à.”
Ôn Noãn lắc đầu.
Lúc này, chuông cửa reo lên.
Dì Nguyễn che miệng cười: “Người ta đến tận cửa roi.
Ôn Noãn bực bội không thôi.
Nếu trước kia anh chủ động đến nhà, cô sẽ vui vẻ suốt mấy ngày, nhưng hiện tại bọn họ đã kết thúc mối quan hệ hoang đường đó rồi, anh đến đây như vậy là có ý gì?
Cô đi trước dì Nguyễn: “Để con nói với anh ta.”
Ôn Noãn đi mở cửa.
Hoắc Minh đang đứng ngoài cửa, xách theo túi trái cây nhập khấu, ánh mắt sâu thẳm nhìn ôn
Noãn.
ôn Noãn đóng cửa đi ra ngoài, hạ giọng nói.
“Hoắc Minh, anh đến đây làm gì?”
“Đến xem chú với dì!”
Ôn Noãn khẽ cắn môi: “Chúng ta kết thúc rồi, anh đừng làm thế có được không.”
Lúc này…
Trong phòng truyền đến tiếng ôn Bá Ngôn: “Noãn Noãn… Là ai đấy? Sao lại lén la lén lút nói chuyện ở ngoài đấy, không mời người ta vào trong nhà.”
Ôn Noãn thuận miệng trả lời: “Bán bảo hiếm thôi ạ!”
Ôn Bá Ngôn à một tiếng, hiến nhiên là tin tưởng lời cô nói.
Ôn Noãn đẩy Hoắc Minh đi: “Được rồi, anh về đi.”
Hoắc Minh chẳng những không đi, trái lại còn gân cổ kêu lên với người trong nhà: “Chú ôn, cháu là bạn trai ôn Noãn.”
Ôn Noãn tức điên.
“Hoắc Minh anh có biết xấu hố không vậy!”
“Không biết! ôn Noãn… Hiện tại em muốn tôi nói tôi là bạn trai em, hay là em muốn nói cho bố em biết chúng ta là bạn giường?”
Ôn Noãn đỏ bừng mặt.
Hoắc Minh giơ một bàn tay lên khẽ bẹo má
cô.
Anh nói: “Em còn không để tôi đi vào, tôi sẽ tìm cách ăn vạ đế ngủ lại nhà em.”
Ôn Noãn sao có thể chấp nhận được?
Nhưng ôn Bá Ngôn đã đi ra mở cửa, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ đang dây dưa với con gái bảo bối nhà mình.
Ôn Bá Ngôn:”…”
Hoắc Minh nháy mắt chuyển qua hình thức tinh anh chuyên nghiệp.
Anh tỏ ra phong độ nhẹ nhàng nói: “Chào chú Ôn! Cháu là luật sư đại diện cho chú, Hoắc Minh, đồng thời là bạn trai của ôn Noãn.”
Là luật sư Hoắc à…
Ôn Bá Ngôn lập tức có hảo cảm với anh!
Ông nhìn về phía ôn Noãn: “Sao lại đế luật sư Hoắc đứng ngoài thế?”
Ông lại cười cười xin lỗi: “Con bé nhà tôi không hiểu chuyện, luật sư Hoắc thông cảm.”
“Ôn Noãn rất tốt!”
“Cô ấy nghịch ngợm một chút thôi, cháu cảm thấy rất đáng yêu.”
ôn Noãn đi theo đằng sau, nghe thấy anh nói những lời này, chỉ cảm thấy anh đúng là loại mặt dày không biết xấu hố.
Hoắc Minh đi vào nhà ôn Noãn cứ như đang ở nhà mình.
Anh rất biết ăn nói, muốn khiến người khác thích mình là chuyện cực kỳ dễ dàng, mở miệng một tiếng chú ôn, ngậm miệng một câu khen dì Nguyễn nấu ăn ngon, khiến cho hai vợ chồng già vui vẻ vô cùng, chỉ thiếu điều đóng gói ôn Noãn bán cho anh.
Ôn Bá Ngôn rất phấn khởi.
Ông cầm bộ cờ tướng ra: “Hoắc Minh, chúng ta chơi hai ván!”
Hoắc Minh cười nhạt: “Được, chú ôn phải nhường cháu đây.”
Nói xong anh cởi áo khoác màu đen ra, đưa cho Ôn Noãn, lại dùng một loại giọng điệu cực kỳ thân quen nói chuyện với cô: “Đi gọt một ít trái cây đến đây.”
Ôn Bá Ngôn và dì Nguyễn liếc mắt nhìn nhau.
Bọn họ rất vừa lòng.
Ôn Noãn âm thầm cắn răng, chỉ có thế đi gọt trái cây.
Nào ngờ cô mới cắt được một nửa, Hoắc
Minh đã đi vào phòng bếp, còn đóng cửa phòng bếp lại.
“Hoắc Minh, anh muốn làm cái gì…”
Ôn Noãn mới dứt lời đã bị hôn.
Cô mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm anh.
Tiếng nói của Hoắc Minh hơi nghẹn lại: “Đến hôn cũng không biết cách hôn à? ôn Noãn… Thả lỏng chút, đế tôi hôn nào.”
Cơ bắp trên cổ ôn Noãn siết chặt lại.
Cô đè tay lên vai anh.
“Hoắc Minh, anh là thằng khốn nạn!”
“Đừng lên tiếng! Thằng khốn nạn muốn hôn em…”
Cảm giác này đúng là kích thích.
Cách một lớp cửa là bố mẹ cô, chỉ cần cô phát ra một tí âm thanh là ôn Bá Ngôn và dì Nguyễn sẽ biết bọn họ đang làm gì…
Ôn Noãn nắm tay lại, đế lên vai anh.
Hoắc Minh ôm lấy em cô, vuốt ve lên xuống…
Kỹ thuật của anh đúng là rất tốt, ôn Noãn bị anh vừa hôn vừa vuốt ve như vậy, cho dù địa điểm
không đúng thì vẫn có cảm giác.
Nhưng cô cảm thấy xấu hổ.
Ngay khi Hoắc Minh đang muốn tiến thêm một bước, thân thể ôn Noãn căng cứng lại.
Cô sợ hãi, anh vừa chạm vào chỗ đó của cô là cô lại sợ…
Đêm đó, trong ký ức của cô chỉ toàn cảm giác đau đớn.
“Không…”
Ôn Noãn ghé vào đầu vai anh, lẩm bấm nói: “Hoắc Minh, anh buông tha cho tôi được không? Tôi thật sự không chịu nổi những trò chơi đó của anh đâu!”
Hoắc Minh nổi lên cảm giác rất mãnh liệt, dù sao anh đã phải ăn chay nhiều ngày rồi.
Nhưng anh cũng có cảm giác được ôn Noãn đang rất bài xích anh, thân thể của cô khát vọng anh, nhưng tâm lý cô lại bài xích anh.
Anh nghiêng đầu, khẽ ngậm lấy vành tai cô.
“Ôn Noãn, tôi không định đùa cho vui đâu!”
Anh nghiêm túc, muốn theo đuổi cô, muốn yêu đương với cô.
Khoảng thời gian bọn họ ở bên nhau rất tổt đẹp, làm cho anh hoài niệm…
“Tôi không muốnl”
“Hoắc Minh, tôi thừa nhận tôi có cảm giác với anh…”
“Nhưng tôi không muốn tiếp tục nữa!”
Ôn Noãn nói xong, nhẹ nhàng đầy anh ra, đồng thời lập tức mở cửa.
Hoắc Minh mất tự nhiên.
Anh và cô cọ xát với nhau một hồi, dù gì cũng nổi lên phản ứng rồi, lúc này đi ra ngoài chỉ cần Ôn Bá Ngôn để ý một tí là có thế phát hiện.
Nhưng ôn Bá Ngôn còn cười ha ha.
“Hoắc Minh, cậu không ra ngoài à!”
Hoắc Minh giả vờ rửa tay, vừa liếc mắt lườm Ôn Noãn một cái, vừa trả lời: “Cháu ra ngay.”
Khuôn mặt ôn Noãn đỏ ửng, bê đĩa trái cây ra phòng khách xong lập tức trốn về phòng.
Hoắc Minh ở lại nhà họ ôn rất lâu, đến khi ra về đã là đêm khuya.
Anh đứng trước cửa phòng ngủ của ôn Noãn: “ôn Noãn, tôi đi đây!”
Ôn Noãn không muốn đế ý đến anh.
Nhưng ôn Bá Ngôn rất thích Hoắc Minh, ông đi lên tận nơi: “Noãn Noãn, không được bất lịch sự như thế, đi ra tiễn Hoắc Minh đi.”
ôn Noãn cũng muốn nói rõ với anh.
Cô không muốn Hoắc Minh lại đến nhà cô lần nữa.
Cô yên lặng mặc áo khoác vào, đi theo Hoắc Minh xuống dưới nhà.
Hoắc Minh mở ghế phụ ra: “Lên xe nói chuyện.”
Ôn Noãn không nhúc nhích: “Nói luôn ở đây đi!”
Hoắc Minh cúi đầu rút một điếu thuốc lá, hút một hơi xong cười nói: “Em muốn nói chuyện gì với tôi? Bảo tôi lần sau đừng đến nhà em à?”
Ôn Noãn trợn mắt nhìn anh.
Hoắc Minh nắm chặt tay cô đè cô lên cửa xe, anh áp sát người vào nói nhỏ với cô: “Rõ ràng thân thể của em vẫn còn cảm giác với tôi, tại sao lại không muốn ở cạnh tôi?”
Anh nhẹ nhàng hôn cô, ý đồ khơi mào sự nhiệt tình của cô.
Ban đầu Ôn Noãn còn phản kháng, sau đó cô đứng im không động đậy, mặc kệ anh làm gì thì làm.
Lát sau…
Cô khẽ hỏi: “Hoắc Minh, anh có yêu tôi không?”