Chương 63: Không Thể Thanh Minh
“Dạ!”
“Sao dạo này mẹ hay thấy con qua đêm ở ngoài vậy? Nếu không qua đêm ở ngoài thì về rất muộn. Nói mẹ nghe xem con đang có mối quan hệ nào ở bên ngoài đúng không?”
Phí Dĩnh giờ mới thấm cái câu đi đêm lắm có ngày gặp ma. Chuue6n5 tình cảm với Diệp Phong phát triển quá nhanh khiến anh cũng không cách nào chống cự được. Thi thoảng cảm thấy có lỗi và dằn vặt nhưng mà dường như nó lại khiến cho mối quan hệ của cả hai cuồng nhiệt hơn. Một tuần nhất định phải ở với nhau ít nhất là ba ngày. Mỗi một lần như thế thì không phải chỉ đơn thuần là gặp mặt, chính xác là dùng hết thời gian để khám phá cơ thể của nhau. Mà Phí Dĩnh thì cực kì sùng bái kĩ năng ở trền giường của Diệp Phong nên mỗi lần nghĩ tới thì trong người cũng rần rần.
“Mẹ hỏi mà sao con đỏ mặt vậy? Có bạn gái rồi à?”
“Cái này…thực ra là con cũng có đối tượng rồi nhưng mà đang trong giai đoạn tìm hiểu thôi.”
“Trong giai đoạn tìm hiểu mà lại qua đêm suốt vậy hả? Hay là lại định giống như Diệp Châu nhà bên kia? Vừa gạ tình Anh Anh lại còn tiện thể khiến Tô Duệ mang bầu. Con có làm gì thì làm cũng không được trở nên tệ mạt như nó đâu đấy.”
Phí Dĩnh xem như là không có áp lực trong chuyện tình cảm. Anh chỉ cần giấu kĩ một chút thì có khi sẽ được sống với cảm xúc của mình mà không bị vùi dập như Diệp Châu và Phí Anh.
“Con sẽ không giống nó đâu, với cả mọi chuyện còn chưa sáng tỏ thì mẹ đừng vội phán xét. Biết đâu sau này mọi thứ lại không như vậy thì sao?”
“Còn có thể sao? Tôi Duệ mang thai mấy tháng rồi, cái bụng cũng lớn như vậy thì còn có thể là giả à?”
“Cái thai không thể là giả nhưng mà chắc gì cha đứa bé là Diệp Châu? Anh Anh đã nói với con như vậy đấy và thằng kia cũng hứa với nó sau khi đứa trẻ ra đời sẽ làm xét nghiệm huyết thống để chứng minh.”
Mẹ Phí nằm ở trên giường để Phí Dĩnh xoa bóp tay chân mà không ngừng sĩ vả Diệp Châu. Có vẻ như người lớn thực sự không muốn cho hắn một cơ hội để giái thích và họ chỉ tin vào những thứ ở ngay trước mắt mình mà thôi.
“Chứng minh để làm gì? Nếu không ngủ chung với nhau thì việc gì phải chứng minh cái thai có phải là của nó hay không? Hai đứa nó phải ngủ chung thì Diệp Châu nó mới phải bán tín bán nghi về huyết thống như vậy chứ. Anh Anh xem chừng là đã quá dễ dãi với thằng đó rồi. Làm sao mà nó có thể đối với em con chung thủy được. Nó vẫn là đàn ông, thấy đàn bà đẹp và quyến rũ thì nó cũng không kiềm lại được cái bản tính của nó đâu. Anh Anh còn mong chờ gì ở nó nữa, cái thằng đó sớm đã không làm người khác tin tưởng rồi.”
“Cho dù lài vậy thì ít ra chúng ta cũng nên dành cho Anh Anh một phần động lực chứ mẹ. Chúng ta không thể bỏ mặc nó một mình được. Thời gian cũng không thể quay trở lại, nó và Diệp Châu cho dù có như thế nào thì cũng đã trải qua đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm còn gì.”
“Đừng có hùa theo chúng, mẹ không muốn con cũng sa ngã vào con đường đó đâu. Nếu con cũng làm giống như những gì mà chúng đã làm với cha mẹ thì yên tâm đi, mẹ sẽ chết trước khi con đến cầu xin giống như Anh Anh đã làm.”
Phí dĩnh cũng không nghĩ là mình sẽ thừa nhận mối quan hệ với Diệp Phong. Mặc kệ người khác có chửi anh hèn nhát thì anh cũng chấp nhận, bởi vì anh thực sự không muốn đánh mất đi gia đình của mình. Cũng may Diệp Phong hiểu và cũng có cùng suy nghĩ với anh vậy nên hai người hiện tại ở bên nhau hoàn toàn không nghĩ đến tương lai sau này. Mưa đến đâu mát mặt đến đấy, khi mà một trong hai bắt buộc phải lựa chọn con đường tốt hơn thì họ cũng đành phải từ bỏ và trả lại cho đối phương cuộc đời bình thường nhất có thể.
Tô Duệ cũng đã tìm cách liên hệ với mấy tên côn đồ kia. Thực ra cô ta vốn dĩ không yêu cầu chúng làm hại Phí Anh bằng cách đó. Cô ta chỉ muốn dạy cho cậu một bài học nhớ đời nhưng không ngờ lại giao trứng cho ác. Hiện tại mọi chuyện rối như tơ, nếu cô ta không tìm cách bịt miệng chúng trước chỉ e là một thời gian ngắn nữa mọi thứ cũng không thể diễn.
“Tôi đâu có yêu cầu các anh làm chuyện khốn nạn đó.”
“Chẳng phải cô nói muốn làm gì nó thì làm sao? Thằng khốn đó nó đanh đá và ghê gớm hơn tôi tưởng, mọi chuyện cũng thất bại rồi.”
“Thất bại rồi mà anh còn dọi cho tôi làm gì? Làm không nên việc mà vẫn còn mặt dày đến để lấy tiền sao?”
Tên kia nhìn Tô Duệ mà nhếch mép cười, thái độ của hắn bấy giờ có chút hung tợn nên cô ta cũng không dám kích động hắn. Mọi chuyện vẫn là chờ xem hắn muốn cái gì tiếp theo sau đó mới tính kế ngược lại được.
“Mặc dù thất bại nhưng tôi vẫn muốn lấy số tiền đã giao kèo thì sao?”
“Anh đừng có ngang ngược.”
“Được thôi! Nếu cô không đưa tiền thì tôi sẽ tố cáo cô đã thuê bọn tôi đi xử lý thằng nhãi đó. Chỉ cần tôi vui miệng nói ra rằng cô muốn bọn tôi cưỡng hiếp nó thì đoán xem cô sẽ nhận lại được điều gì?”
Tôi Duệ vẫn không tỏ ra yếu thế mà nhìn tên kia nói nhỏ.
“À ra là vậy hả? Thế bây giờ tôi cho cảnh sát nghe đoạn ghi âm các anh nói muốn tự ý làm hại Phí Anh thì sao? Tôi nói cho anh biết, tôi chỉ thuê các anh tìm nó dằn mặt một chút chứ không hể bảo các anh làm chuyện khốn nạn đó hiểu chưa? Tôi có bằng chứng của toàn bộ giao dịch và tội của tôi vốn dĩ chẳng lớn đâu vì tôi đang đi trừng trị kẻ đả xen vào gia đình của tôi mà. Tội lớn là ở các người đó, dám dùng danh nghĩa của giao dịch này để làm hại người khác. Tôi có tiền và tất nhiên tôi muốn các anh bóc lịch mấy năm thì các anh sẽ bóc bấy nhiêu năm. Còn không biết điều mà giữ miệng thì đừng có mong được sống yên ổn.”
“Cáo già!”
“Hừ! Tôi chỉ đang giành lại gia đình của tôi thôi. Chồng tôi bỏ mẹ con tôi đi theo thằng đó lẽ nào tôi không có quyền giành lại hay sao?”
Tô Duệ vắt óc suy nghĩ để thay đổi tình hình và cũng có được kết quả mà cô ta mong đợi. Thực ra để đối phó với đám người tham ăn lười làm này cũng không có gì khó, chỉ cần tương kế tựu kế một chút là được. Tuy nhiên cô ta cũng không hoàn toàn tin tưởng vào độ trung thực của chúng mà còn ngấm ngầm muốn gắp lửa bỏ tay người.
“Con mới đi thăm Diệp Châu nhưng mà mà anh ấy không muốn gặp con.”
“Cái thằng tệ bạc này! Bụng con đã lớn như vậy rồi mà nó cũng không thay đồi tâm tính, thật hết nói nổi.”
“Mà lúc con đến đó cũng có nghe người ta nói một chuyện mà con cũng không chắc là có phải thật hay không nữa.”
Mẹ Lý thấy Tô Duệ tỏ thái độ nghi hoặc như vậy thì cũng tò mò mà hỏi chuyện. Bà cũng ngờ ngợ là chuyện mà cô ta sắp nói sẽ liên quan đến nhà họ Lý hoặc chí ít là sẽ có liên quan tới Diệp Châu.
“Có chuyện gì con cứ nói đi.”
“Chuyện là…chuyện này có liên quan đến Phí Anh và khu dự án mà Diệp Châu đang quản lý.”
“Ở Kỳ Sơn Lý Gia à? Phí Anh sao lại liên quan gì ở đó nữa?”
Tô Duệ thở dài một hơi tỏ vẻ mệt mỏi sau đó thì nhìn xung quanh như để đề phòng người khác tọc mạch chuyện của mình. Cô ta ghé sát miệng vào tai mẹ Lý sau đó kể lại sự việc như thể cô ta là người vô tình nghe được.
“Con nghe được một chuyện là vài hôm trước Phí Anh có đến công trình đang thi công thuộc dự án Kỳ Sơn Lý Gia. Cậu ta và ba bốn người đàn ông vào trong đó làm cái gì con cũng không biết nữa nhưng mà nghe phong phanh là cậu ta…”
“Nó làm sao? Nó đã làm cái gì?”
“Cái này con chỉ nghe đồn thổi, cũng không biết là ai nói và bắt đầu từ đâu nhưng mà nó cũng có chút khó chịu. Con nghĩ là mẽ nghe xong sẽ không được vui vho nên con cũng cân nhắc trước khi nói vì sợ mẹ buồn.”
“Cứ nói đi!”
Mẹ Lý không thể chờ đợi được nữa mà thúc giục Tô Duệ mau chóng nói rõ ràng rành mạch câu chuyện. Nhắm thấy mẹ Lý đã bắt đầu có phản ứng khó chịu khi nhắc tới cái tên Phí Anh rồi thì cô ta rất hả hê trong lòng mà theo kế hoạch bôi bẩn Phí Anh.
“Chuyện là…họ nói…nói Phí Anh…cậu ta cùng đàn ông vào trong đó dây dưa qua lại. Còn nói là muốn một lúc đáp ứng mấy người và nhất định phải là khu dự án của nhà họ Lý.”
“Trời ơi! Sao mà nó có thể làm ra cái chuyện bẩn thỉu như vậy chứ? Nó hận nhà họ Lý đến mức muốn dùng những thứ dơ bẩn đó để ám quẻ hay sao? Nó là cái loại gì mà có thể cùng một lúc với mấy người, lại còn là đàn ông nữa. Nó thèm khát đàn ông đến phát điên rồi mà, đúng là cái loại không có đạo đức làm ô uế hết cả rồi.”
“Mẹ đừng nóng, con chỉ nghe phong phanh vậy thôi còn sự thật như thế nào thì con thực sự không rõ. Chuyện này xảy ran gay trong công trình của dự án cho nên nếu mẹ muốn biết chuyện đó có thật hay không thì chỉ cần hỏi anh Phong hoặc Diệp Châu là ra ngay. Ba cũng là người đứng đầu, nếu ba muốn tìm hiểu thì đều có cách mà. Với cả con nghe nói là anh Phong cũng yêu cầu trích xuất camera giám sáy ở đó và đúng là thấy Phí Anh đi vào với bốn người đàn ông.”
Mẹ Lý lúc này không còn nghĩ được gì nữa mà chỉ muốn ngay lập tức tìm đến Phí Anh để dạy cho cậu một bài học. Bà sớm đã không vừa mắt thái độ của cậu, bây giờ lại nghe được chuyện này nữa thì ác cảm lại tăng lên gấp bội.
“Mẹ phải đi tìm cái thằng thối tha đó hỏi chuyện. Không thể nào tin được là nó lại có thể cố tình làm ra mấy chuyện dơ bẩn đó trong khu làm ăn của nhà họ Lý được. Những thứ như vậy rất ô uế, nó sẽ ám mãi không thôi.”
“Mẹ đừng kích động! Con nói cho mẹ nghe mà con cũng rất sợ Diệp Châu sẽ tính sổ với con. Anh ấy thực sự không nghe chúng ta nói đâu, nếu mẹ đi tìm Phí Anh có khi anh ấy sẽ lại cùng mẹ cãi vã.”
“Mẹ không quan tâm, mẹ không thể để cho Phí Anh lộng hành thế được. Con yên tâm đi, mẹ sẽ không để ai biết là con nói cho mẹ nghe đâu. Nếu Diệp Châu làm khó dễ cho con thì để mẹ xử tội nó. Nó bỏ mặc con, bỏ mặc cháu của mẹ như vậy mà còn muốn tỏ thái độ gì.”
Quả nhiên là Tô Duệ quá cao tay, cô ta âm thầm hành động như thế khiến không ai có thể ngờ tới mà trờ tay kịp. Phí Anh cũng chẳng hề biết là mình đã trờ thành một đứa hư hỏng và dơ bẩn trong mắt người quen. Càng không nghĩ đến được chuyện sẽ có ngày mình bị lên án vô cớ mà không thể thanh minh.
Diệp Châu vẫn chưa cho Phí Anh rời khỏi nhà cho nên mấy ngày sau khi xảy ra chuyện cậu vẫn ngoan ngoãn ở nhà, rảnh rỗi thì lại đến thư viện đọc sách nghiên cứu giết thời gian. Hai người cũng đã ngọt ngào hơn một chút rồi, cậu cũng đã xài tiền cảu hắn mà không cảm thấy miễn cưỡng nữa.
Thời điểm mẹ Lý tìm đến nơi ở của Phí Anh là lúc Diệp Châu đã đi làm. Lúc bà nhìn thấy cậu là lúc cậu và Trần Kính Đằng đang dây dưa ở dưới nhà. Bất quá bà cũng muốn chụp lại vài tấm ảnh làm bằng chứng cho thói trăng hoa của cậu để cho Diệp Châu nhìn mà tỉnh táo lại.
Mẹ Lý cũng không cần biết Trần Kính Đằng là ai và có quan hệ gì với Phí Anh. Chỉ cần là đàn ông và dây dưa với cậu thì bà đều nghĩ đó chính là nhân tình mà cậu lén lút ở sau lưng Diệp Châu.
“Anh có chỗ làm tốt lắm, muốn thì anh sẽ giới thiệu cho mà làm. Mày học hành cũng giỏi giang như vậy mà cứ vì thằng khốn kia lại thê thảm thế này nghĩ cũng tội đó chứ. Suy nghĩ kĩ đi, anh đây là muốn tốt cho mày thôi.”
“Đã nói là không cần rồi, sao mà anh cứ dai như đỉa thế?”
“Tại mày lì lợm chứ có phải tại anh đâu. Trời ơi! Làm ơn làm phước xe trọng thành ý của người khác chút đi. Mày không thể vì một chuyện cỏn con trong quá khứ mà nghĩ xấu về anh mãi như vậy được. Mấy lời lúc trước anh nói chỉ là nói giỡn rồi bộc phát thôi mà. Mày đừng có kì thị anh như thế chứ.”
“Biến mẹ anh đi!”
Lúc Phí Anh thoát khỏi giằng co với Trần Kính Đằng thì liền nhìn thấy mẹ Lý đang đứng ở cách đó không xa nhìn mình. Cậu có chút giật mình nhưng sau đó cũng rất lễ phép mà cúi đầu chào bà. Trần Kính Đăng cũng không ngoại lệ, hắn vừa nhìn liền biết đó là mẹ của Diệp Châu cho nên cũng theo Phí Anh mà cúi đầu chào rất lễ phép.
Tuy nhiên sự biết điều này của cả hai lại như một mồi lửa bén khiến mẹ Lý không kìm được ghét bỏ mà tiến đến tát Phí Anh một cái đau điếng.
“Bác gái sao lại đánh Phí Anh vậy?”
“Không phải chuyện của cậu thì xen vào làm gì?”
“Sao lại không phải chuyện của cháu? Cháu đang đứng ở đây nói chuyện với nó và bác từ đâu đến lại động tay chân với nó còn gì.”
Trần Kính Đằng vốn dĩ định ra mặt cho Phí Anh một chút nhưng lại bị cậu cản lại. Hắn có lẽ cũng hiểu được khó xử của cậu cho nên cũng không thay cậu nói thêm gì nữa. Hắn cứ như vậy đứng bên cạnh Phí Anh mà cảnh tượng này lại khiến mẹ Lý tin rằng hai người chính là loại quan hệ nhân tình.
“Không ngờ là lòng dạ của mày cũng quá ghê gớm. Mày lôi kéo Diệp Châu còn chưa đủ hay sao mà còn muốn cùng bao nhiêu đàn ông qua lại nữa? Rốt cuộc mày là loại người gì hả? Mày cảm thấy việc làm đó rất đáng để hãnh diện hay sao?”
“Bác gái nói gì cháu hoàn toàn không hiểu?”
Phí Anh lại nhận được một cái tát khác chẳng kém cạnh lần đầu tiên. Cậu cũng đã dần mất kiên nhân rồi cho nên hai mắt đỏ lên mà hướng mẹ Lý có chút lớn tiếng.
“Tai sao bác đánh cháu? Cháu đã làm cái gì sao? Cháu đã sống im lặng như vậy rồi, đã không động chạm đến bất cứ ai rồi mà sao cứ đối xử với cháu như vậy?”
“Mày nói là mày không động chạm đến ai sao? Đúng rồi! Mày đâu có động chạm đến ai đâu mà mày động chạm đến cả nhà họ Lý đó biết chưa. Cái thứ xảo trá, tâm địa độc ác như mày mới dám làm ra những loại chuyện kinh tởm như thế thôi.”
Những lời mà mẹ Lý nói với Phí Nah nặng nề đến nỗi khiến Trần Kính Đằng còn không thể nghe nổi. Hắn vô số lần nhìn đến sắc mặt của cậu liền biết là cậu đang chịu uất ức rồi. Chỉ là người phụ nữ này đối với cậu có một đặc quyền lớn cho nên nếu như cậu không thể thanh minh thì chắc chắn sẽ nhẫn nhịn để nghe những lời mà đáng lẽ ra cậu không xứng đáng phải nhận lấy.
“Bác gái thực sự đã quá nặng lời với Phí Anh rồi.”
“Cậu là ai? Cậu là cái gì mà xen vào cuộc nói chuyện này? Hai người ở sau lưng con trai tôi đưa tình với nhau mà còn ở đây nói đạo lý à?”
“Bác nói thì phải nói cho đúng, cháu và Phí Anh chỉ là anh em bạn bè không phải là quan hệ mờ ám như bác nói. Thằng này nếu mà dễ dãi như lời bác gái nói thì nó không phải là Phí Anh đâu. Cháu thực sự không hiểu bác luôn miệng nói bác nhìn nó lớn lên mà sao bác không hiểu tính của nó vậy? Sao lại có thể đem những chuyện ở trên trời đến đây và nói với nó như thể nó là đứa tệ mạt nhất vậy chứ?”
Mẹ Lý nghe Trần Kính Đằng nói xong thì cũng không phân biệt được đâu là người nhà đâu là người ngoài. Bà cứ nghĩ ai cũng có thể nhẫn nhịn như Phí Anh cho nên cũng không kiêng nể gì mà đứa tay lên định đánh hắn. Nào ngờ bà còn chưa kịp đánh thì đã bị Phí Anh nắm tay cản lại.
“Anh ta không có lỗi gì cả cho nên bác đừng có đánh lung tung.”
“Phí Anh! Mày thậm chí còn bảo vệ cho nhân tình ngay trước mặt bà già này sao?”
“Này bác! Cháu đã bảo cháu và Phí Anh không phải là…”
Trần Kính Đằng còn chưa nói xong thì Phí Anh đã bộc phát tính nóng của mình. Cậu không thể làm gì được cho nên lao đến cậu cột đèn trước mặt mà đấm không ngừng vào nó. Mặc cho các đốt tay bị dập đỏ lên cậu vẫn không ngừng đấm vào nó mà gào lớn.
“Phải rồi! Tôi như vậy đấy, tôi chính là như vậy đấy.”
“Phí Anh! Mày làm cái gì vậy hả? Sao phải làm vậy vì ấy lời nói đó chứ?”
“Anh biến mẹ đi! Anh thích đánh quanh tôi để người khác chửi anh là nhân tình của tôi à? Anh thích nghe người khác chửi lắm sao? Con mẹ nó! Biến!”
Trần Kính Đằng biết là Phí Anh làm bậy để giái tỏa ấm ức của mình. Cậu không cách nào tỏ thái độ ngang hàng với mẹ lý được cho nên chỉ có thể đem hắn ra bêu đầu bóng gió. Cậu nghe người ta chì chiết nhiều quá rồi cũng thấy mệt mỏi lắm chứ. Ai nói là cậu không biết buồn, không biết giận. Nhưng mà bây giờ có buồn có giận cũng chẳng khiến cho họ bớt cay nghiệt với cậu hơn.
Mẹ Lý trong thấy Phí Anh phát tiết như vậy thì cũng có chút sợ. Bà không muốn nán lại nơi này thêm nữa mà bỏ lại mấy câu cũng cay nghiệt chẳng kém cạnh ban nãy là bao.
“Là đàn ông thì đừng có tự biến mình thành cái thứ dễ dãi ai chạm cũng được. Nếu rảnh thời gian đi tìm niềm vui như vậy thì sao không soi gương nhìn lại mình xem hiện tại rẻ mạt đến nhường nào.”
Phí Anh không nói gì mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Hai mu bàn tay cậu đã lấm tấm máu nhưng mà lúc này cậu lại chẳng cảm thấy đau nữa. Những lời sắc như dao kia cừa vào tâm can cậu còn đau gấp trăm lần. Cho đến khi mẹ Lý lên xe rời khỏi rồi cậu mới ngồi vật ra mà khóc thành tiếng.
“Phí Anh…đừng nghĩ nhiều về nó, cứ xem như nó không dành cho mình đi.”
“Tại sao? Tại sao tôi lại bị khinh ghét đến thế này? Chỉ là tôi có cảm tình với anh ấy thôi mà.”
“Đừng khóc nữa! Người ta nhìn nãy giờ rồi, mau đứng lên thôi.”
“Mặc kệ họ đi! Họ muốn nhìn cái gì thì kệ mẹ họ, anh thúc giục tôi làm cái đéo gì?”
Trần Kính Đằng cũng không khuyên nổi Phí Anh cho nên hắn bất lực đứng ở một bên thở dài. Hắn cũng bị người ta dòm ngó và hắn cũng biết ngại nhưng mà hắn lại không muốn bỏ mặc cậu như thế này. Ít ra là hắn thực tâm quý mến cho nên mới muốn tốt cho cậu mặc dù việc làm tai hại của hắn trong quá khứ đến tận bây giờ vẫn là lý do khiến hắn bị xa lánh.
“Anh mà biết hai đứa chúng mày từ tình địch thành người yêu thì anh cũng chả phải mất công trêu đùa như vậy. Mẹ nhà nó! Nghĩ tới mà sợ chết mẹ lên rồi đây.”
Diệp Châu sau khi tan làm còn muốn tìm mấy kẻ đã làm hại Phí Anh cho nên hắn về nhà tương đối trễ. Hắn đã vài lần đến bệnh viện nơi hai kẻ kia đang nằm điều trị để tìm hiểu một chút nhưng lần nào cũng bị bọn chúng từ chối. Hắn vẫn không từ bỏ mà quyết tâm phải minh oan cho Phí Anh vì gia đình hắn bắt đầu nghe phong phanh tin đồn mà mắng chửi cậu.
“Mày đã làm gì Phí Anh? Là ai sai mày làm?”
“Ai sai chứ? Mày có bị điên không mà suốt ngày tìm đến đây để hỏi mấy câu vớ vẩn như vậy? Mày phải xem lại đi, chính nó là đứa đã khiến bọn tao ra nông nỗi này cơ mà.”
“Là chúng mày đã ép Phí Anh làm như thế, đừng có gắp lửa bỏ tay người. Tao sẽ không từ bỏ việc tìm ra kẻ đứng đằng sau chuyện này đâu. Chúng mày yên tâm đi, cho dù tao có chết thì cũng phải tống cổ chúng mày vào tù.”
Phải thừa nhận rằng Diệp Châu mỗi lúc tức giận sẽ trông rất đáng sợ. Vẻ mặt tức giận của hắn còn hơn Diệp Phong nhiều lần. Vậy nên khi đối mặt với hắn khiến bọn người kia cũng rất áp lực, nhất là khi bọn chúng biết hắn là quản lý dự án Kỳ Sơn Lý Gia thì càng không dám thở. Nhưng vì kẻ cầm đầu nói với chúng rằng đã có người lo liệu rồi nên chúng chỉ việc đổ hết lỗi cho Phí Anh là xong. Cho dù có mười Lý Diệp Châu cũng không thể xoay chuyển tình hình.
“Chính nó là đứa muốn vui vẻ với bọn tao mà. Khi bị phát hiện thì nó lại ngay lập tức biến thành nạn nhân và khiến bọn tao thành ra thế này. Mày phải hiểu là nó chủ động, nó có chuẩn bị thì mới như thế chứ. Nếu nói bọn tao hại nó thì làm sao nó có cửa đánh lại bốn người chứ hả? Mày chỉ biết tin tưởng nó rồi đến đây làm phiền người bị bệnh hay sao? Nếu mà mày rảnh quá thì về kiểm chứng xem thằng khốn đó nó là loại người gì.”
“Mẹ kiếp!”
Diệp Châu lại nóng nảy đến mức động thủ với cả người đang nằm trị thương. Hắn không lưu tình mà dùng lực thật mạnh đấm cho tên kia thở không nổi. Phải đến khi các y bác sĩ đến và can hắn thì mọi chuyện mới dừng lại.
“Nhớ cho kỹ mặt tao, tao không cho chúng mày ngồi tù thì tao không làm người. Phí Anh không phải là người để chúng mày muốn động là động, tao sẽ giết chúng mày nếu như còn dám động đến Phí Anh thêm một lần nữa.”