Chương 7: Trong tiệm mì cay
Vừa thấy ba người đi đến gần Hoa đã chạy ra ôm lấy cánh tay anh trai và dài mồm gọi một tiếng:
– Anhhhh~~
Hoa thề là lúc bé thì không biết thế nào chứ từ lúc nó lên lớp hai đến nay chưa bao giờ con bé gọi lão bằng cái giọng sởn gai ốc đến vậy. Tự Hoa còn thấy kinh khủng chứ đừng nói đến người khác đặc biệt là các chị các em hay nhòm ngó anh trai ở xa xa kia.
Dường như Hoa thấy anh trai giật mình một cái rồi mới phản ứng lại, đưa tay xoa xoa đầu nó. Nhẹ giọng cười bảo:
– Em đợi anh lâu thế chắc chán lắm nhỉ?
Đúng, rất rất chán là đằng khác, nó nghịch điện thoại đến sắp hết pin luôn rồi. Nghĩ là thế nhưng vẫn phải dối lòng lắc đầu, dùng điệu cười Hoa cho là hiền thục nhất mà trả lời:
– Không có gì đâu anh.
– Anh không định giới thiệu gì à? – Cậu chàng nào đó đứng đằng trước không tin vào mắt mình mà hỏi.
– Con vịt nhà anh. – Nguyễn Tuấn Kiệt vòng tay từ sau vai Hoa, kẹp cổ kéo nó lại gần. Và giới thiệu như nói với người khác về con gái nhà mình. Gớm, mỗi từ người yêu thôi mà khó nói thế cơ à.
– Đã bảo đây là người yêu anh ấy. Phải tin tưởng nhau chứ. Nào, gọi mọi tiếng “chị” nghe xem. – Hoa vênh vênh mặt lên mà thách thức. Đấy, được lên mặt cũng có cảm giác phết chứ.
– Em còn chưa nghe anh nói qua, sao đã có người yêu rồi? – Vừa sảng khoái chưa được bao lâu đã bị người ta phớt lờ. Khôi em hỏi anh Kiệt.
Nhưng mà Hoa lại nghe ra cái mùi gì đó là lạ giữa hai người này. Phải chăng đó không chỉ là anh em kết nghĩa bình thường, mà chỉ là lớp vỏ bọc để giấu đi mối quan hệ của hai người họ. Thôi đúng rồi! Bảo sao mãi không thấy anh Kiệt có người yêu.
Đang nghĩ vẩn vơ và dùng ánh mắt không đứng đắn nhìn bọn họ thì nó nghe anh trai trả lời:
– Anh đây còn cần báo cáo với chú mày sao? Thôi, về đi.
– Thế bọn em về đây. Mày nói nhiều thế không mệt à em. Anh ấy cũng cần không gian riêng tư chứ. – Khôi anh đứng im nãy giờ mới lên tiếng chào anh rồi bảo em trai. Có vẻ là chỉ có cái người lúc nào cũng nhăn nhăn nhở nhở kia mới có hứng thú kết giao kiểu anh em kết nghĩa thôi.
Khôi em bị kéo đi nhưng vẫn nói với lại:
– Anh Kiệt nhớ cuối tuần đấy nhé, dẫn cả người yêu đi cho vui.
Chờ hai người đi khuất Nguyễn Như Hoa mới hỏi anh trai định đi đâu. Lão bảo đi ăn, Hoa cũng muốn đi nha, cũng muốn ăn, nó hỏi:
– Em cũng đi nhỉ?
– Mày á? Đi… về – Anh kéo dài khoảng cách chữ “đi” và “về” làm nó mừng hụt. Sau khi “vả Hoa một cái” thì đi thẳng luôn.
– Ơ kìa, người yêu là phải đi cùng chứ anh nhỉ? Người ta cũng nói thế còn gì. – Hoa chạy theo.
– Não mày có vấn đề không nhìn nhận được tình hình à? Vã quá thì đi tìm người yêu đi, thằng Khôi cũng được đấy, chứ anh mày trẻ trâu đâu mà chơi trò giả vờ với mày mãi. – Anh nhà người ta thì không cho có người yêu sớm mà anh nó thì chỉ muốn đuổi em gái đi cho khuất mắt thôi.
– Em chẳng thèm cái thằng đấy, không cho đi thì thôi. Đợi từ nãy đến giờ đi ăn cũng không cho đi cùng. – Hầu như mỗi lần nói chuyện với anh trai là một lần Hoa ức như vậy đấy.
– Thằng nào? Nó hơn tuổi mày, cũng là em anh mày đấy, gọi anh. – Bênh người ngoài nữa cơ đấy. Hoa đã bảo hai người này có mối quan hệ không bình thường mà.
– Còn lâu. – Nguyễn Như Hoa đi thẳng về hướng chỗ để xe.
Về nhà, nó còn đang nghĩ xem nghĩ lý do gì để xin đi theo thì Tú Anh đã gọi điện hẹn cuối tuần đi mua đồ rồi. Hôm sau là đám hỏi chị gái cô bạn nên muốn có bộ đồ mới để mặc ấy mà. Thôi đi với bạn thân rồi thì chả phải theo bố con thằng nào nữa hết. May mà vẫn chưa nịnh ông anh, chứ không lại mất oan cái gì đấy để đút lót thì chắc Hoa hối hận lắm. Một đồng không dính túi như nó thì đúng là chán chẳng muốn nhắc đến.
…..
Cuối tuần, do thức đến gần sáng cày phim nên đến hơn tám giờ khi mặt trời treo đỉnh ngọn tre Nguyễn Như Hoa vẫn nằm chình ình trên giường.
– Bông êi, dậy trông nhà anh đi chơi đây. – Anh trai gọi từ dưới nhà lên. . Truyện Đam Mỹ
– Anh khoá cửa vào đi. – Hoa vẫn muốn nằm thêm tí nữa nha.
– Kệ mày. Đi đây. – Lão nói đi là đi thật luôn. Cũng chẳng biết là bố mẹ Nguyễn đi đâu rồi.
Và đấy, thế là Hoa lại phải tạm biệt giấc ngủ. Làm vệ sinh cá nhân các kiểu con đà điểu xong thì đi tìm đồ lót dạ. Đang ăn thì Tú Anh đã đến nơi, cô nàng lại phải chờ đợi vì sự chậm chạp của nó. Cố gắng ăn nhanh nhất có thể rồi đi quét nhà phơi quần áo với làm mấy việc lặt vặt trước đã rồi mới đi được. Chứ lúc bố mẹ tôi về thấy cái nhà không có ai lại còn chưa dọn gì cả thì ăn chửi như chơi.
– Cậu định mua cái gì? Váy hay quần áo? – Nguyễn Như Hoa vừa phơi quần áo vừa hỏi.
– Phải đi xem mới biết chứ. Trưa đi ăn không xong rồi về nhà tớ chơi. – Tú Anh cũng giúp nó lấy quần áo khô rồi trả lời.
– Trưa phải về nấu cơm chứ bố mẹ tớ… chờ tí bố gọi… alo bố ạ… con chuẩn bị đi mua đồ với Tú Anh, bố mẹ đi đâu thế… qua nhà ông ngoại mà chẳng gọi con gì cả… thế trưa con không ăn cơm nhà nhá… bố nhá… vâng xong con về nhà ông. – Bố mẹ lại thần giao cách cảm thế chứ lị.
– Được đi rồi hở, nhanh lên sắp trưa rồi đấy. – Tú Anh.
…
Công nhận là Tú anh người đẹp thật mặc gì cũng thấy đẹp. Nhìn bạn mặc mà nó không biết chọn bộ nào luôn. Trong tủ quần áo của cô nàng đã bao nhiêu các loại váy áo bánh bèo đủ màu, nhìn nhẹ nhàng thanh thoát phải biết. hôm hay lại được dịp thêm cái nữa, màu xanh của hoa cẩm tú cầu tôn lên màu da trắng, lại còn kết hợp cùng đôi sneaker nữ tính với mái tóc dài đen nhánh nữa chứ. Nghĩ mà buồn thay cái nước da hơi ngăm ngăm của Hoa, lại cả mái tóc ngắn chưa bao giờ nuôi dài được nữa. Haizz, nhớ lúc mới lên cấp ba còn có đứa bạn nói nhìn Hoa như đứa cấp hai mà buồn não ruột. Không phải đùa chứ mấy bọn trẻ con bây giờ lớn nhanh thật, nhiều đứa còn to, lớn hơn cả Hoa. Nhưng rồi Hoa sẽ trắng sẽ đẹp thôi, nó tự nói với lòng như thế.
Đến mười rưỡi, hai người lôi nhau vào một tiệm mì cay khá là đắt khách. Trong lúc chờ đợi, ngồi nói vu vơ vài câu chuyện. Lại nói đến việc chị Tú Anh sắp lấy chồng rồi mà anh trai nó một mống người yêu còn chưa có. Không hiểu sao vừa nhắc đến anh trai cái là nhìn thấy bóng dáng lão ở cửa luôn chứ. Lại còn tay xách nách mang túi lớn túi bé rồi đi cùng một cô gái nào ấy nữa. Bảo đi chơi với anh Khôi cơ mà, mấy hôm trước Khôi em còn thắc mắc chưa có người yêu mà nay lão đã đào ra một cô em xinh tươi rồi. Bảo sao không cho Hoa đi chơi cùng.
Trong đầu nó hiện lên một ý tưởng: thử thách chị dâu.
Nguyễn Như Hoa chạy ra chỗ anh trai, nhõng nhẽo:
– Anh lừa em, không cho em đi cùng. Sao anh bảo đi với em anh mà. Anh lại đi với ai đây?
– Em đi với ai? – Anh Kiệt hỏi lại Hoa, còn gọi nó là em nữa cơ đấy.
– Em hỏi anh trước. – Hoa.
– Anh đi với thằng Khôi thật mà. – Anh trai.
– Thế đây là ai? – Hoa lại hỏi.
– Thì là… – Lão còn chưa nói xong đã nghe thấy giọng quen thuộc từ phía sau:
– Sao anh bảo người yêu anh bận rồi.
– Anh Kiệt, người yêu anh thật à? – Cô gái kia giờ mới lên tiếng hỏi anh trai nó.
– À… ừ, anh đã bảo anh có người yêu rồi mà. – Lão cười cười trả lời.
Hể, sao lại thế này. Ai lại nói chuyện với người yêu như thế bao giờ. Lẽ nào Hoa lại tự biến mình thành cái bia đỡ đạn cho anh trai rồi. Tự cho mình là thông minh nó khổ quá mà.
– Đây là em họ anh, có tí cảm tình với người yêu nhóc. – Dương Đăng Khôi vừa cười nói vừa đỡ bớt túi đồ cho anh Kiệt.
– Anh xem em anh, có phải là em nhỏ quá nên mới bị gọi như thế không. Người ngoài nhìn vào lại nghĩ em anh lại không đồng ý chúng ta yêu đương. Chị nói có phải không. – Hoa phải nhân cơ hội một công đôi việc, đạt được mục đích lại giúp cả anh trai nữa.
– Ơ… – Chị gái đi cùng được hỏi vẫn chưa kịp tiêu hoá hết thông tin vừa nhận được.
– Gọi “chị” nghe cũng được đấy. – Đúng khi muốn nhờ vả có khác. Hoa nói mỗi câu mà anh trai đã đáp ứng ngay.
– Thế nhé, anh làm gì cứ tiếp tục đi. Em đi ăn với bạn. Có gì lần khác gặp lại nhé anh chị. Chú để ý người yêu giùm chị nhá. – Hoa của bây giờ chẳng ở lại lâu làm gì. Chào một câu rồi đi.
Mặc kệ nhưng thắc mắc ở chỗ anh. Hoa quay lại với mì và Tú Anh của nó.