Chương 47
Dạo này Nguyễn Như Hoa hay chơi game cùng Khánh Linh và em họ của cô nàng. Thế rồi ngay ngày hôm sau mấy chị em rủ nhau đi uống nước. Đi cùng bạn với cậu em nói chuyện khá hợp nên Hoa cũng không ngại. Hoa và Linh cùng có ý tập hợp đủ bộ ba Hoa Anh Linh nên rủ cả Tú Anh đi cùng.
Như Hoa thì không có xe, xe Tú Anh lại đang sửa. Mà Tú Anh không quen cậu em Linh nên mới có cuộc trò chuyện thế này:
【Linh tinh vớ vẩn: Thế giờ tao qua đón Tú còn bảo Hiếu qua đón Hoa nhá】
【Hoa hòe hoa sói: Cũng được, mày gửi địa chỉ cho Hiếu. Nếu tìm không thấy thì ới tao】
【Tú Anh chanh sả: Nhưng mà định đi quán nào】
【Linh tinh vớ vẩn: Quán đi từ trường mình qua nhà mày một đoạn á】
【Tú Anh chanh sả: Thế sao hai người không qua chỗ Hoa trước đi rồi qua nhà tao là đi luôn】
【Hoa hòe hoa sói: Ừ thế cũng được, đằng nào cũng không ngược đường】
Vấn đề cứ thế được chốt lại như vậy. Đúng bảy rưỡi tối ba người có mặt ở cổng nhà Tú Anh.
Lúc vừa ra khỏi cổng, Tú Anh thấy bạn mà ngỡ ngàng. Sao bạn thân một lại mặc áo đôi với em của bạn thân hai thế này.
Thú thật là Như Hoa nhìn thấy cũng bất ngờ, không nghĩ không hẹn mà lại trùng hợp mặc áo giống nhau, còn lại với cậu em chưa gặp bao giờ nữa chứ.
Nhưng Tú Anh lại không thấy như vậy, cô nàng còn tưởng hai người hẹn nhau mặc nữa chứ. Có nghĩ vậy cũng dễ hiểu thôi, vì dạo gần đây Hoa chỉ hay chơi game chứ không kể chuyện về Dương Đăng Khôi nữa.
【CA: Anh thấy dạo này tình hình Hoa với anh Khôi thế nào?】
【Anh: Anh còn định hỏi em ấy】
【CA: Hỏi em gì cơ】
【Anh: Dạo này không biết cái Bông làm sao mà cứ tránh mặt thằng Khôi】
【CA: Dạo này em cũng không thấy Hoa kể gì luôn】
【Anh: Mới hôm qua chơi game còn không cho chơi cùng luôn mà, ns cứ bảo anh xem sao nên mới hỏi chứ muốn kệ chúng nó lắm】
【CA: Đến nỗi thế luôn á?】
【Anh: Anh tưởng em biết cơ. Thế lựa lựa hỏi giúp anh nhá】
【CA: Chờ xem tối nay ý Hoa thế nào đã nha】
【Anh: Tối nay thế nào là sao】
【CA: Thì em đang đi chơi với Hoa với Linh nè, mà có cả em họ Linh nữa. Quan trọng là mặc áo đôi với Hoa cơ】
Nguyễn Tuấn Kiệt gửi một biểu cảm sốc nặng. Mới được bao lâu cơ chứ. Rõ là hôm đi chơi Dương Đăng khôi còn khoe tiến triển tốt lắm, có vẻ Hoa cũng có tình cảm rồi, sao giờ đã thành thế này nhỉ?
【Anh: Thôi được rồi, để anh bảo thằng kia cho hai đưa nó tự nói chuyện, còn em đi cùng thì cứ xem cái Bông thế nào nhá】
【CA: Còn anh xem lại cái biệt danh đi 】
【Anh: Xem gì nữa, anh nói rồi còn gì】
【CA: Khồng. Em chắc chắn nó không thể là cháu anh được. Đã bảo không chú cháu nữa rồi mà】
【Anh: Để lưu giữ kỉ niệm mấy năm】
【CA: Thế khỏi anh em, để yên như lúc đầu đi】
【Anh: Thôi được rồi, đúng là có nghĩa khác】
【CA: Anh tiếp tục đi】
【Anh: Nhưng mà giờ chưa nói được ấy】
Tú Anh chẳng tin, có gì mà không được. Không được thì ngay từ đầu không nên đặt mới đúng chứ. Không muốn ní thì cứ nói thẳng, lại còn giấu giấu diếm diếm.
Chuyện cách gọi và đổi tên này bắt đầu từ một ngày nọ.
– Bạn nhỏ ơi nhìn nè.
Nguyễn Tuấn Kiệt khoe với Tú Anh hộp màu chì nước mà cô nàng rất thích, tính tết này sẽ lấy tiền mừng tuổi để mua.
– Đâu ra thế chú?
– Không cần biết đâu. Nhưng mà đổi cách gọi anh đi thì anh cho.
Trước đó bảo bao nhiêu lần rồi nhưng chẳng lần nào Tú Anh đồng ý cả, một phần vì quen miệng, một phần vẫn muốn trêu ngươi chọc tức Tuấn Kiệt, mà anh lại chẳng có điều kiện gì hợp ý cả.
Mãi đến bây giờ mới có thể khiến cục diện thay đổi.
– Anh Kiệt đẹp trai, của em ha?
– Ừ, của em.
Màu của em, anh cũng của em. Còn em là của anh. Sau khi về nhà Tuấn Kiệt lập tức đổi biệt hiệu trong messenger như hiện tại.
…
Sau khi nhận được tình báo từ Tú Anh, Tuấn Kiệt liền nhắn tin cho Khôi em, hỏi xem thằng em đi làm hòa kiểu gì mà để giờ em gái anh đi chơi chung với thằng khác rồi, còn mặc áo đôi nữa.
Dương Đăng Khôi bận, nửa tiếng sau mới đọc được tin nhắn của Tuấn Kiệt. Hắn trả lời ngay:
【Bảo bối: Em cũng định hỏi anh đây. Vừa mới thấy ngồi ở quán xong】
【Soái ca: Thấy Tú Anh bảo mấy đứa đi chơi với nhau, mà có cả em họ cái Linh nữa】
【Bảo bối: Có chắc là em họ Linh thôi không á?】
【Soái ca: Anh mày cũng có biết đâu】
【Bảo bối: Thì thì】
【Soái ca: Thì gì mà thì, tự nhiên phải dính đến chuyện mấy đứa trẻ con】
【Bảo bối: Vì tương lai gia đình hạnh phúc mà anh】
【Soái ca: Chịu nhá】
Trong lúc này, Nguyễn Như Hoa đang rất vui vẻ nói chuyện với các bạn và Đinh Trọng Hiếu.
– Có khi tao với Hiếu có duyên cũng nên ấy chứ? Chưa gặp nói chuyện đã hợp rồi, nay còn mặc áo đôi chứ.
– Ơ chuyện. Em với chị chẳng duyên thì ai duyên.
– Ừ duyên lắm. Nhìn cũng đẹp đôi đấy. Ngồi gần vào tao chụp cho cái ảnh.
Khánh Linh miệng nói, tay liền cầm điện thoại lên ngay.
Ừ thì cũng biết là anh Khôi thích bạn Hoa mình, nhưng mà em Hiếu mình lại cũng tâm sự có ý với chị Hoa. Thôi thì
giúp em mình vậy.
– Thôi chết rồi. Bông nhà mình từ bao giờ đào hoa thế nhỉ? Thế này phải trông như trông trẻ không lỡ lại đúm nhau ấy chứ. Mà Hiếu có học võ không đấy? – Tú Anh nửa đùa nửa thật nói.
– Em không chị ạ.
– Thế lại càng phải trông rồi, không cẩn thận anh Khôi lỡ tay thôi cũng mệt phết đấy – Ý là đánh ghen đó.
Nghe Tú Anh nói thế, nụ cười trên mặt Đinh Trọng Hiếu sượng hẳn lại.
– Ơ nói anh Khôi thì dạo này mất tích nhỉ, chẳng thấy Hoa nhắc gì nữa ta – Còn ý này là có là gì đâu mà đánh.
– Chắc dạo này bận kiếm tiền quá – Đây là ý người có sự nghiệp, kiếm ra tiền.
– Chẳng bù thằng nhóc này, nghỉ hè suốt ngày chị Hoa chị Hoa quên cả chị Linh rồi – Ý là người dành thời gian quan
tâm nhau nè.
Như Hoa nhìn hai bạn lời qua ý lại, rồi lại nhìn sang Trọng Hiếu bên cạnh, không biết nói gì ngoài cười ngượng nghịu. Nó vẫn chưa lí giải được hôm nay hai bà cô này bị làm sao.