Chương 42
Nhưng không vui thì không vui, làm gì được Hoa đâu cơ chứ.
Đi chơi về cả nhà lại chuẩn bị nấu cơm ăn, và đương nhiên bà nội Dương lại mời “cháu dâu” lại góp vui với mọi người rồi.
Căn bếp vốn không rộng lắm, có ba anh em trai tráng đứng chuẩn bị đồ rồi nấu nướng là đủ rồi, lại còn thêm Phạm Kim Ngân “thôi để em giúp các anh” đi ra đi vào nữa thì làm gì còn chỗ nào cho Như Hoa.
Bạn Bông lại chẳng thích quá chứ, lượn đi chơi cùng nhóc Đăng ngay.
Trong bếp, ngoài chuẩn bị bữa tối, Phạm Kim Ngân còn bổ hoa quả, để sẵn ra đĩa.
Dương Đăng Khôi cũng cầm dao, lấy đĩa để bổ xoài.
– Dưa cũng nhiều rồi anh ạ, chắc không cần phải thêm xoài nữa đâu. – Ngân nói.
– Anh cứ bổ ra, ai không ăn dưa thì ăn xoài. – Dương Đăng Khôi từ tốn đáp.
– Dưa anh mua ngon thế này ai chẳng thích. – Kim Ngân tủm tỉm cười.
Đúng lúc Dương Đăng Khôi nhìn thấy Như Hoa lấp ló ngoài cửa, vừa cười vừa nói:
– Ơ ngon thế mà có người không ăn được mới đau chứ.
– Thật hả anh? – Phạm Kim Ngân có chút nghi hoặc, mọi lần có dưa hấu mọi người đều ăn mà, có lẽ là hai anh em anh Kiệt rồi.
Vừa nghĩ thế thì Như Hoa khoác vai nhóc Đăng sừng sững đứng trước cửa bếp.
– Em không ăn được đấy thì sao, có ngon thì anh đừng bổ xoài nữa.
Nụ cười trên mặt Phạm Kim Ngân vụt tắt. Nhưng bên này Dương Đăng Khôi cười ngày càng tươi.
– Không dám không dám, anh vẫn đang gọt đây, mời em lên nhà ngồi chuẩn bị ăn cơm.
Nguyễn Như Hoa nghe thế không hiểu sao cứ thấy vui vui, nhưng vẫn cố nén lại nụ cười, tiếp tục khoác vai Dương Minh Đăng, hai chị em kéo nhau vào nhà.
Dưới bếp, Phạm Kim Ngân với vẻ mặt đượm buồn nhìn theo ánh mắt Dương Đăng Khôi. Sự chú ý của anh đều đặt trên người cô gái ấy.
Từ bao giờ lại như vậy nhỉ? Mà nói đúng hơn, trước giờ ánh mắt ấy chưa từng xuất hiện, mà hiện hữu rồi lại không phải dành cho cô.
Không chú ý một chút liền bị cắt vào tay. Nhưng Phạm Kim Ngân lại chỉ khẽ nhăn mày, màu đỏ của máu lẫn với màu nước dưa dính trên tay.
Dường như cảm giác trên tay chẳng đau đến vậy. Hay nói rằng, không có người để quan tâm thì đau đớn cũng chỉ thế mà thôi.
…
Tối đó ăn xong, mọi người lại ngồi quanh bàn uống trà ăn dưa tráng miệng. Chỉ có Nguyễn Như Hoa và Dương Minh Đăng ngồi một góc khác.
Trong khi nó đang ngồi ăn khoai lang luộc mới mua lúc chiều thì Dương Đăng Khôi đi đến.
– Gì thế này, bạn Bông nay còn xem thời sự cơ à?
Hoa chỉ nhìn và không nói gì, cúi xuống tiếp tục ăn. Hắn trực tiếp ngồi xuống cạnh luôn.
– Sao lại bơ anh?
– Em không xem thời sự, em xem tiktok.
– Tay không rảnh để lướt chứ gì?
Hoa lại nhìn hắn, nhưng bằng ánh mắt “Anh hỏi câu nào khó trả lời hơn được không? Biết rồi còn hỏi”. Sự thật thì đúng như Dương Đăng Khôi nói, hai tay đều định vụn khoai, nó rất ghét bị khoai dính vào màn hình.
Dương Đăng Khôi liền đặt đĩa xoài xuống bên cạnh rồi đưa tay vuốt màn hình điện thoại cho nó.
Chưa kịp chất vấn hắn thì Dương Minh Đăng đã định với tay lại lấy xoài ăn. Nguyễn Như Hoa vội vàng đưa tay ra che lại.
– Của chị, không cho em ăn. Cái tội bảo lướt hộ cái điện thoại cũng không làm.
– Kệ chị, em cứ ăn đấy!
Thấy em trai vẫn nhăm nhe ý định vươn tay thì Dương Đăng Khôi lại “e hèm” một tiếng cảnh cáo.
Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
Quả nhiên là có tác dụng, thằng bé nhanh chóng ngẩng đầu lên.
– Của chị, ra ăn dưa đi. Còn không thì tự bổ.
Lệnh đã ban rồi thì Dương Minh Đăng nào dám cãi, trưng ra cái mặt tiu nghỉu rồi ngậm ngùi đi lấy dưa ăn.
Chờ thằng bé đi rồi, video cũng phát lại rồi, Dương Đăng Khôi lại đưa tay vuốt màn hình điện thoại.
– Anh làm cái gì đấy?
– Lướt video cho em xem.
Nói xong thì cả hai đều nhìn vào điện thoại. Mà xui rủi thế nào, lướt ngay trúng video tình cảm hôn nhau luôn chứ.
Hoa nóng nóng mặt, bảo:
– Anh lướt cái khác đi.
Khôi cũng làm theo, nhưng lại thêm một video ngôn tình nữa. Chưa hôn, mới nhìn nhau đắm đuối.
– Lướt.
Lướt thì lướt, nhưng lần này còn tai hại hơn, nam chính ép nữ chính vào tường, một tay ghì tay cô nàng lên đỉnh đầu, tay còn lại khẽ vuốt mảng đùi trắng nõn lộ ra ngoài đường xẻ của bộ sườn xám đỏ rượu quyến rũ.
Chưa để họ kịp hôn nhau thì Như Hoa đã dùng chân đẩy Dương Đăng Khôi, mặt cũng sắp đỏ bừng lên đến nơi rồi.
– Anh lướt đi chỗ khác luôn được rồi đấy!
Xem bình thường thì không nói, lại còn xem cùng nhau, không ngại mới lạ ấy.