Chương 4: Hoa sầu riêng
– ANH BỊ ĐIÊN À? ĐÂY CHƯA THÈM NÓI GÌ THÌ THÔI ANH CÒN DÁM NHẮC LẠI? ANH BIẾN RA NGOÀI CHO TÔI CÒN LÀM VIỆC.
– Anh mời thật ấy chứ có ý gì đâu? – Hắn nói rồi lại tiếp tục ăn, nhìn bộ dạng rất chi là gợi đòn.
– Cái gì mà ầm ĩ lên thế? – Cô giáo với mấy bạn nữa chạy vào xem. Lúc này Hoa mới nhớ vẫn còn đang ở nhà cô.
– Em chào anh ạ. – Mấy đứa này tự dưng lại ngoan đột xuất cơ đấy.
– Chào mấy đứa. – Hắn không trả lời câu hỏi của cô Trang luôn ấy. Đúng là thằng em vô lễ mà. Phải, theo Hoa thì chính là vậy.
– Không có gì đâu cô ạ. – Chẳng lẽ Hoa lại bảo tại anh ấy mời em ăn dâu nên em quạu. Hay lại giải thích cái câu chuyện xấu hổ kia. Đành lấp liếm cho qua thôi.
– À, còn thuốc cảm không chị? Khôi anh bảo đau đầu. – Hình như lúc này hắn mới nhớ mục đích đi xuống đây.
– Ở ngăn kéo bàn trang điểm của chị ấy, tự lấy đi. Xong rồi xuống đây chị bảo. – Cô Trang bảo hắn thế rồi lại xuống bếp dưới.
Còn hắn thì với tay lấy một miếng dưa hấu trên đĩa rồi mới đi. Nguyễn Như Hoa tiếp tục bổ hoa quả mà không biết rằng trên tầng là một khung cảnh mà mình không nghĩ lại trùng hợp đến vậy.
Dương Đăng Khôi mở cửa phòng đi vào, bước đến bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy được vỉ thuốc cảm. Lúc định ra ngoài thấy trên bàn làm việc có cái thẻ học sinh, và cái hình trên đó là của Hoa. Chẳng là, đầu tuần Nguyễn Như Hoa mới bị mất thẻ học sinh nên cô báo nhà trường làm lại, nhưng còn chưa kịp đưa cho nó thì đã bị hắn nhìn thấy mất rồi.
– Nguyễn Như Hoa? Cái tên rõ hiền. Làm cái ảnh chắc không sao đâu nhỉ. – Và rồi hắn chụp lại cái thẻ học sinh ấy, chẳng vì sao cả. Sau đó hắn mới đi đưa thuốc cho anh trai.
Một lát sau Dương Đăng Khôi xuống tầng và nhận được nhiệm vụ đi đặt bánh kem, mọi người bảo có rồi mà cô Trang cứ sợ không đủ ăn.
Còn Nguyễn Như Hoa bị mấy đứa bạn nào là “Làm sao mà quen anh ấy thế?”, “Mày quen anh ấy từ bao giờ thế?”…vân vân và mây mây…
Hoa chỉ đáp qua loa rồi từ chối trả lời. Đau đầu với chúng nó. Hoa còn đang buồn thúi ruột ra đây.
Để mấy đĩa quả vào tủ lạnh xong nó đi tìm Tú Anh để trút bầu tâm sự.
– Hết thật rồi! Người ta có người yêu rồi.
– Người ta nào? Phong á? Nó mà có người yêu á? Cậu hấp à, có nhầm không thế? Có thấy nó nói với ai bao giờ đâu. – Cái Tú Anh cũng giãy nảy lên.
– Thật mà. Nãy nó mới gọi điện với người yêu xong á. Tớ sợ nhầm con hỏi lại cơ mà.
– Thôi! Đừng buồn nữa. Công túa nhà tớ thương mà không biết hưởng là quá phí cho nó. – Tú Anh ôm Hoa an ủi.
Nguyễn Như Hoa cũng ôm lại dụi đầu vào vai bạn thì thào:
– Tớ cần bổ sung lại năng lượng để quên nỗi buồn. Đi mua gì ăn đi.
– Cậu là lợn à? Cậu mới ăn hai cái cupcake chưa đầy một tiếng trước. Đứa nào nó dám yêu cái đứa táng gia bại sản thế chứ?
– Ghen tị với cậu quá cơ ăn bao nhiêu cũng không bị béo í…
– Thôi, bớt dẹo lại cho tớ nhờ. Cậu ăn thì chắc béo nhỉ? Tăng cân là do cậu ăn nhiều quá nó chưa kịp tiêu đấy. Ngồi dậy, đi sang quán kem bên kia tớ mua cho mà ăn.
– Chỉ có quàng tượng là yêu thần thiếp thôi.
– Kem ốc quế vị dâu hử?
– Dâu dâu cái khỉ mốc ấy chứ dâu, thằng cha kia vừa nhắc đến làm tớ điên lên rồi. Giờ lại đến cậu nữa.
– Đấy, cậu không nói thì tí nữa tớ quên mất. Cậu quen anh Khôi thật à?
– Cái gã nhà ma đấy chứ còn gì nữa.
– Èo, sao lại khéo thế chứ lị. Thôi cứ bỏ qua đi, cô bảo anh í chưa có người yêu đâu đấy.
– Thì là cũng có muốn nhớ đến đâu. Nhưng đã dơ sẵn thì chớ mà người ta cứ đứng trước mặt nhắc đến dâu nọ dâu kia là lại nhớ đến cái vụ đấy nó mới lại điên lên.
– Tớ bảo cậu thế này nhá, cậu…
– Thôi. Đừng nhắc đến chuyện đấy nữa. Tớ muốn ăn kem sầu riêng.
…
– Cậu, bao nhiêu tuổi đầu rồi, mà ăn kem cũng để rơi xuống áo được thế hả? Lau đi. – Hoa đang ăn ngon lành thì Tú Anh dúi ngón tay vào đầu nó, rồi lấy mấy tờ giấy vứt xuống chỗ áo bị bẩn của.
– Ai mà chẳng có lúc sơ xuất. Với lại có mỗi tí mà lau đi là được ngay. Hay làm cái nữa đi. – Nguyễn Như Hoa cười hì hì nhìn bạn thân.
– Ăn lắm vào đến bữa lại không ăn được.
– Thì đến lúc ăn cơm thì ăn ít thôi, xong ăn bánh là vừa. Tính thế là chuẩn quá còn gì.
– Ừ. Cậu thì kinh rồi. Chắc phải nốc hết nguyên cái bánh mất.
– Nào có, người ta thục nữ mà.
…
– Khiếp quá Hoa ơi, ăn cái gì mà mùi sầu riêng kinh thế?- Hoa và mấy bạn nữa đang xếp bát ra mâm thì nghe Linh bảo.
– Khiếp quá Linh ơi, sao mũi thính thế, cứ như mũi con gì ấy.- Hoa cũng chẳng ưa gì cô bạn nên quay ra nói lại.
Con bé này nhà có điều kiện lại được bố mẹ chiều nên tính tiểu thư lắm cơ. Mỗi tí mùi sầu riêng thoang thoảng, có đứa nào bảo gì đâu, cứ phải làm quá lên. Phiền thật chứ.
…
Ăn xong, mỗi đứa một chân một tay dọn dẹp chiến trường để chuẩn bị mừng sinh nhật cho cô.
– Lớp trưởng ơi, cô bảo này, vừa nãy ai đi đặt bánh để đi lấy bánh cùng anh Khôi luôn cho dễ?- Cô giáo gọi Tú Anh.
– Vừa nãy Bông, Hằng, Phương với Cương đi cô ạ. – Lớp trưởng thấy cô gọi thì phi vèo ra ngay.
– Đấy, Hoa mày quen đấy thì bảo em nó đi cùng luôn. Đi cho cẩn thận đấy. Tú Anh lên phòng với cô. – Cô giáo nói với Dương Đăng Khôi rồi bảo Tú Anh.
– Em ơi, gọi bạn Hoa giúp anh với. – Hắn bảo cậu trai mới đi từ trong phòng ra.
– Hoa là Hoa nào hả anh, lớp em có ba Hoa cơ.
– Anh tìm Nguyễn Như Hoa.
– Nhưng mà có hai Nguyễn Như Hoa anh ạ.
– Thế thì gọi cho anh Hoa… sầu riêng ấy.