Chương 33: Cảm nắng thì cảm nắng thôi
Khổ nỗi, có cái xe ghẻ, đi mấy năm ròng, đến nay cũng cũ nát lắm rồi, mấy hôm nay còn hỏng đến nỗi không thèm sửa nữa, chuẩn bị đến ngày thay em mới. Nhưng ngày ấy lại chưa đến. Và bây giờ, Hoa lấy gì mà đi?
Đương nhiên là đi mượn anh trai rồi.
Nhưng nhắn tin thì anh bảo gì ạ? Hôm qua ngã hỏng rồi, bố cầm đi sửa đã lấy về đâu.
Thế thì sẽ đi ra chợ bằng gì nhỉ? Câu trả lời của anh trai tất nhiên là xe đạp của bố rồi.
Mà nhìn ra ngoài cửa sổ, trời nắng chang chang, đường thì xa hơn hai cây số, cả đi cả về là gần năm cây. Đã thế, nhắn tin thương lượng với anh trai, định trưa nay tạm ăn mì, chiều đỡ nắng đi siêu thị mua đồ về ăn lẩu thì lão không thèm trả lời luôn.
Nguyễn Như Hoa đành đi sang phòng anh trai gọi cửa. Thấy tiếng Tuấn Kiệt trả lời mới mở hé cửa ngó đầu vào.
– Trưa nay ăn mì tiếp nhá?
– Đi chợ!
– Nắng lắm! Em không đi xe đạp đâu.
– Không thì đi bộ.
– Anh có phải đi đâu mà cứ nói như đúng rồi thế? Em không đi đâu đấy.
– Anh bảo Khôi lai mày đi. Không nói nhiều.
– Thế thì cho em mượn xe luôn đi.
– Xe côn đi sao được mà mượn.
Chuyện cứ quyết định như thế. Hoa Khôi một trước một sau ra khỏi nhà.
Lúc nhìn thấy xe của Dương Đăng Khôi, nó thấy lạ thật.
Là một chiếc xe phân khối lớn màu đen, nhìn cũng chiến gớm. Không biết gì về xe như nó nhìn cũng thấy giá cả không rẻ đâu, tự mua hay bố mẹ đầu tư cho mà oách thế.
Lần trước gặp vẫn là con xe wave bình thường thôi mà, đổi lúc nào vậy chứ? Nghĩ lại thì đúng là lâu không thấy hắn đi xe thật, có gặp cũng toàn là lúc không cần dùng đến xe.
Dương Đăng Khôi nhanh tay lẹ chân quay xe ngồi lên xe xong rồi vẫn thấy nó thẫn thờ đứng đấy, ra chiều suy tư lắm.
– Đi thôi.
Đi thì đi.
Nhưng mà xe hơi cao nha! Chỗ ngồi cũng cao, lạ mông ghê à!
– Được chưa? – Khôi hỏi.
– Hay là… hay là em viết những đồ cần mua ra giấy cho anh đi một mình nhá? – Hoa vẫn không muốn nói chuyện nhưng thái độ nhờ vả nó phải khác chứ.
– Làm sao à?
– Ngồi không quen.
– Không quen thì ngồi nhiều cho quen. Mỗi ngày anh chở đi mấy vòng lượn quanh quanh nhá?
– Ai cần quen chứ? Anh đi một mình nhá?
– Anh không đi một mình đâu. Giờ chỉ có ngồi xe anh, không thì đi xe đạp thôi. Em chọn cái nào.
– Thôi được rồi, đi thôi.
– Bám vào chứ.
– Không cần, đi đi.
Vừa dứt lời Dương Đăng Khôi đã cho xe chạy làm nó giật cả mình, mất thăng bằng vội vồ lấy vai người đằng trước.
– Khiếp, hú hồn.
Nếu không nhầm thì đây là lần thứ tư hai người đi chung xe. Nhưng mà Hoa cũng phải công nhận một điều là Khôi đi rất an toàn, lần nào cũng vậy, xe nào cũng vậy. Chỗ ngồi khiến Hoa hơi hoang thôi nhưng bám vào thì đi nhanh chút cũng không sợ. Cảm giác còn… hơi phê.
Kết quả là trời thì nắng, nhưng mua đồ xong Hoa vẫn bảo Khôi:
– Hay là lượn thêm mấy vòng nữa đi.
– Ừ thì đi, nhưng mà một vòng thôi, không nhỡ lại cảm nắng.
– Cảm nắng thì cảm nắng thôi.
Rồi Khôi tăng ga, cùng lúc đó nói một câu mà Hoa không nghe rõ là gì.
…
Khoảng mười lăm phút sau khi hai em ra khỏi nhà, Nguyễn Tuấn Kiệt xuống tầng, dùng tay không đau của mình để cắm nồi cơm lên.
Đến khi nồi cơm sôi rồi vẫn chưa thấy Hoa Khôi về đến nơi. Tuấn Kiệt có vẻ hơi sốt ruột, không biết có chuyện gì không. Đường không xa, mua cũng không lâu, chẳng lẽ lại đi chơi lang thang.
Đúng là Khôi và Hoa đi chơi thật.
Thay vì đi đường ngắn thì anh Dưa Hấu lai Hoa Sầu Riêng đi bằng đường vòng, một vòng thật lớn, gấp ba lần đường bình thường luôn.
Chờ đến khi Nguyễn Tuấn Kiệt mất hết kiên nhẫn, định nhấc điện thoại lên gọi thì thấy tiếng xe ở ngoài sân. Anh có chút lo lắng nên mở cửa ra xem, nhưng lời nói ra thì như đấm vào tai:
– Anh chị lạc đường đấy à mà giờ này mới về đến đây.
– Khó thế mà anh cũng nghĩ ra.
Hoa cười tươi, nhảy từ trên xe xuống, cầm túi đồ ăn chạy vào nhà.
Nguyễn Tuấn Kiệt chỉ tay vào hướng trong cửa, nheo mắt khó hiểu với Dương Đăng Khôi, ý hỏi “Có chuyện gì xảy ra với nó vậy?”
Khôi chỉ cười mà không đáp, khoác vai anh trai đi vào nhà.
…
Trưa, Dương Đăng Khôi ở lại cọ cơm như một điều hiển nhiên.
Nếu không tính bát mì lúc sáng thì đây là lần thứ hai Khôi ăn cơm Hoa nấu. Không phải món ăn gì tầm cỡ, nhưng lại rất đưa cơm. Nói chung là hợp khẩu vị.
– Anh còn đi học võ nữa không? – Hoa hỏi.
Tự nhiên ăn cơm chung làm Hoa nhớ đến lần Khôi bảo mang con cho anh đi. Mới đó mà đã trở thành việc từ bao giờ rồi.
Từ lúc lên Như Hoa lớp mười hai, việc học nhiều hơn không tiện đưa cơm cho anh trai, Tuấn Kiệt cũng bận rộn với công việc, không có thời gian đến lớp võ nữa, anh quyết định nghỉ luôn. Hai anh Khôi cũng không tiếp tục ở lại nữa. Ba anh em đều nghỉ, gây tiếc nuối cho biết bao học sinh nữ mới vào lớp.
– Anh nghỉ lâu rồi, từ đợt anh Kiệt nghỉ ấy. – Dương Đăng Khôi trả lời.
– Tự nhiên hỏi linh tinh cái gì? – Tuấn Kiệt nhìn em gái nói chuyện với người khác, nhưng không nói chuyện với mình thì cũng hơi khó chịu.
– À thế anh còn đi học võ nữa không? Em hỏi anh đấy. – Hoa nghe thế thì mặt biểu cảm kiểu “anh có bị làm sao không thế?”.
Vấn đề này thì có cần thiết phải hỏi anh không?
Nguyễn Tuấn Kiệt bị một câu của em gái chặn lại. Anh cũng im lặng không nói gì nữa, chỉ nhìn thằng em đang nhịn cười một cái rồi tiếp tục ăn cơm.
Đấy, chưa gả ra ngoài đã thế đấy. Mới hôm trước còn dỗi nhau lắm, lúc sáng cũng gắt lắm cơ mà. Lai nhau đi chợ về cái là thay đổi ngay.
Nhìn lại xem ai cho hai đứa bây cơ hội đi, ngồi đấy mà chặn họng anh, ngồi đấy mà cười.
…—————-…
Câu hỏi nhỏ: Lúc tăng ga Khôi đã nói gì?
A: Cảm nắng thì mệt lắm.
B: Cảm nắng anh được không?
C: Lúc đấy thì đừng bảo tại anh đấy.
D: Cùng lắm thì hai chúng ta cùng cảm nắng thôi nhỉ?
E: Đi một lúc thì cảm nắng trời, thế bao nhiêu lâu thì mới cảm nắng anh?
F: Tôi nghĩ…