Chương 3: Ăn dâu không em?
Đứa nào đứa nấy mặt mày hăm hở vì lâu lâu lớp mới có một bữa đánh chén thế này.
Bảy giờ ba mươi phút sáng, Nguyễn Như Hoa xách xe cùng Hằng, Phương và Cương đi mua rau, quả và những nguyên liệu còn thiếu. Gớm, đàn ông con trai mà trả giá còn hơn ba đứa con gái. Nhưng mà cũng nể thật, đỡ tốn hẳn bao nhiêu tiền luôn ấy chứ.
Tiếp đó là đi đặt bánh kem. Mà ở cái tiệm bánh ấy lại có cả một giàn bánh cupcake. Chao ôi nhìn mà phát thèm, cái kem nó bồng bềnh bồng bềnh, lại còn một lớp cốm màu lưa thưa bên trên lại càng bắt mắt nữa. Mặc dù mới ăn sáng xong nhưng Nguyễn Như Hoa vẫn không kiềm chế được mà mua hai cái cupcake ăn cho thỏa nỗi thèm.
Lúc đến nhà cô cũng đã hơn tám giờ, các bạn trong lớp cũng đến gần như đông đủ hết rồi, chỉ thiếu vài bạn nhà xa.
Nguyễn Như Hoa xách túi đồ vào trong bếp. Vừa hay bắt gặp cái cảnh một đôi đang chim chuột dỗi hờn ở trong đấy. Một đứa thì cứ “Anh xin lỗi mà”, “lần sau anh không dám thế nữa” đứa kia thì “anh không sai”, “đã bảo là không giận”. Đấy, chả hiểu cái bọn yêu nhau nó nghĩ thế nào chứ Hoa là Hoa thấy hơi ơn ớn, cứ anh anh em em nghe mà nổi hết cả da gà da vịt lên. Thấy Nguyễn Như Hoa vào thì một đứa đẩy ra đứa kia lại cứ muốn ôm lại cho bằng được. Ai cha, thử hỏi trời cao có thấu hiểu lòng dân nữ? Ngày nào trên lớp cũng chứng kiến cảnh này mà ngày nghỉ cũng không thoát được. Haizzz… Để gọn đồ xuống tôi nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Vừa đi ra đã thấy cái Tú Anh- bạn thân Hoa kiêm lớp trưởng, lao ầm ầm tới túm áo thì thầm:
– Cậu vào đã nhìn thấy ảnh gia đình nhà cô chưa? Ở trên nhà kia kìa. Mà mày xuống bếp luôn chắc chưa biết đâu nhỉ. Eo ơi cô có ba đứa em trai mà ai cũng đẹp hết. Nhất là hai cái anh sinh đôi ấy, giống y hệt nhau luôn. Đẹp trai hết ý. Đi lên mà xem. Cô còn bảo nhá, hôm nay hai anh ấy ở nhà cơ.
– Cậu cứ nhắc đến sinh đôi tớ lại thấy tức. Lại còn giống y hệt nhau nữa chứ. Vừa tức vừa dơ luôn á.
– Nhưng mà đẹp trai lắm cơ, cậu lên ngó cái ảnh thử xem.
– Thôi để đấy, tớ đi xem cô đang gọi cái gì.
– Giờiiii ạ, xemm, cô, gọi, cái, gì. Có mà đi xem bạn Phong đang làm cái gì thì có.
Bạn thân bĩu môi nói đểu là thế, nhưng mà, nói đúng quá thì cãi được gì nữa. Hoa chỉ biết huých nhẹ vào tay cô nàng rồi bảo nói bé thôi. Chứ bạn bè mà biết chúng nó gán ghép rồi bạn Phong bạn ấy ghét thì lại toi.
Gần như ngồi chơi game và nói chuyện với nhau hết có mỗi bạn Phong với một bạn nữa ngồi nướng thịt. Bạn kia thì cứ nhẹ quạt bên này lại nhẹ quạt bên kia cho than hồng đều. Hoa cầm cái quạt cũng bắt chước quạt thế, mà khổ cứ một tí lại trộm nhìn bạn Phong, thấy trán bạn lấm tấm mồ hôi thì bảo: “Có nóng thì ra ghế mà ngồi. Để đây tao trông cho”. Mà ai ngờ bạn kia không để ý lại tưởng bảo bạn thế là cảm ơn rồi chạy ra ghế ngồi luôn mới sợ chứ.
Mà thế cũng hay tự nhiên lại được ngồi một mình với bạn Phong thế này thì cơ hội quá còn gì. Nhưng ngại, mãi mới nghĩ ra câu để bắt chuyện. Vừa quay sang chưa kịp mở miệng thì bạn đã rút điện thoại ra nhìn rồi cười mỉm một cái đưa lên tại nghe:
– Ừ… em… anh bảo sáng đi ăn với lớp từ hôm qua rồi còn gì… chiều anh về cho mua trà sữa mang qua cho nhá… ngoan.
Nói chuyện với ai mà cứ ngọt sớt đi ấy. Tắt máy rồi mà còn cười nữa. Hoa lấy lại vẻ mặt bình thường rồi hỏi “Người yêu gọi à?”.
Tưởng như trong ngôn tình nam chính bảo chỉ là em gái thôi. Ai ngờ bạn Phong đây còn cười tươi hơn rồi “ừ” một tiếng.
Hết. Hết thật rồi. Bạn ấy có người yêu rồi còn đâu. Người ta tình tứ thế cơ mà. Mối tình chưa nở đã tàn. Ôi chuyện tình thiếu nữ của Hoa cứ thế mà chấm dứt rồi.
– Mấy đứa ơi có thích ăn hoa quả lạnh thì bổ ra mà để vào tủ lạnh. – Giọng cô từ trong vọng ra.
Nhân cơ hội Hoa cũng tránh đi chứ ở đây cũng chẳng biết nói gì nữa.
– Cô! Để em làm cho. – Nguyễn Như Hoa đứng bật dậy gọi với vào trong chỗ cô.
– Tính làm em dâu cô hay sao mà chăm chỉ thế? – Có bạn nữ trêu Hoa.
– Tớ trời sinh đã chăm chỉ chứ chẳng có ý đồ như mấy cậu đâu.
– Lại còn bày đặt “cậu” “tớ” đồ. Bọn tao không giả trân như mày với Tú Anh đâu.
Hoa với Tú Anh nói với nhau như vậy nó quen rồi chứ giả trân chỗ nào cơ chứ.
Nguyễn Như Hoa đích thị là một cô gái “nhác việc nhà, siêng việc người”. Có lần bà Trần Thị Tuyết nói chuyện với con gái, bảo “nhiều người sướng hay khổ nhìn dáng là biết ngay”. Hoa mới hỏi “thế mẹ nhìn con sướng hay khổ”. Bà liền đáp “mẹ nhìn mày chỉ thấy lười thôi”. Và đấy, ở nhà lười như thế nhưng mà cứ đi đến nhà khác là Hoa lại chăm chỉ đến lạ lùng. Ví dụ như trong trường hợp này.
Nguyễn Như Hoa đi vào bếp thì cô gọi lên nhà ăn qua cái cửa phụ nối nhà trên với bếp để chỉ chỗ tủ lạnh cho tôi.
Mà kể ra nhà cô Trang kết cấu lạ thật. Chủ yếu là chia làm ba khoảng chính. Ở giữa là khoảng to nhất- nhà chính. Đầu tiên là phòng khách, đi theo hành lang nhỏ kiểu nhà ống vào thì cái phòng đầu tiên cạnh phòng khách là phòng ngủ, tiếp đến là cái cầu thang lên tầng, sau đó là cái nhà ăn khá to kê một bộ bàn ăn mà vẫn còn một khoảng trống rộng nữa chắc để phục vụ những dịp tổ chức ăn uống. Ở cuối phòng ăn hai bên đầu có cửa để đi ra hai khoảng nhỏ, một bên là lối xuống bếp, một bên là lối đến một khoảng sân rộng với một góc là để xe, khoảng to còn lại có trụ nóng rổ và lưới cầu lông. Trên tầng hai là bốn phòng ngủ nữa. Ngoài ra bên trên còn có tầng ba.
Đi vào nhìn cái phòng ăn nhà cô mà ngưỡng mộ. Phải to gấp đôi cái phòng khách nhà Hoa. Lại còn cái tủ lạnh bự tổ chảng. Nhìn cái lò nướng đi, nướng bánh chắc thích phải biết. Lại còn có cả máy pha cà phê nữa. Nhà cô còn xịn xò thế này thì bảo sao cô không ăn diện cho được.
– Bổ xong thì lấy cái này bọc vào rồi để vào tủ lạnh đây nhé. Cô đi xem các bạn nấu thế nào. – Cô dặn dò Hoa rồi đi xuống bếp.
Nguyễn Như Hoa “vâng” một tiếng rồi cầm cái dao trong rổ hoa quả bắt đầu công việc. Đang hăng say bỗng ai đó đập cái “bốp” vào vai nó. Giật mình “a” lên một tiếng cắt lệch luôn cả miếng dưa hấu đang đặt trên đĩa. Quay lại thì thấy ai đó đang cầm hộp dâu tây đứng nhìn mình cười nhăn nhở.
Vừa sốc vừa tức… Hoa trợn tròn mắt không biết nói gì cứ trân trân nhìn hắn. Sao ở đâu cũng thấy cái bản mặt này thế nhỉ? Mà anh ta sao lại ở đây? A, Tú Anh bảo cô có hai em trai sinh đôi, ra là người quen à.
Đang nghĩ thế thì hắn cầm quả dâu đưa đến chỗ nó hỏi:
– Ăn dâu không em?