Chương 25: Định bao giờ thì cưới?
Sau đó ngồi trên giường ôm nó, sờ nó, ngắm nó, rồi chụp ảnh đăng facebook khoe từ sự đáng yêu này đến sự đáng yêu khác. Mải mê đến nỗi bài tập cũng bị đẩy dồn sang ngày hôm sau.
…—————-…
Vậy mà vèo một cái kì nghỉ đã kết thúc. Dưới sự giúp đỡ của ba anh và chị google, Hoa đã xuất sắc hoàn thành bài tập để nộp cho thầy giáo.
Các cụ có câu ”sướng trước khổ sau” nào có sai. Qua mấy ngày nghỉ thì Nguyễn Như Hoa bắt đầu những ngày tháng chạy nước rút vất vả trước nghỉ hè để có một thành tích không quá thấp.
Bốn ngày sau khi đi học lại, khi Như Hoa cảm giác vẫn chưa có mấy kiến thức đọng trong đầu thì Đăng Khôi gửi tin nhắn đến.
【Dưa Hấu đã gửi hình ảnh cho bạn】
Hoa đang xem lời giải. Không quan tâm.
【Hình ảnh】
Tiện tay trượt thanh thông báo ra khỏi màn hình.
【Hình ảnh】
Vuốt màn hình lần hai.
【Hình ảnh】
Lần ba.
【Hình ảnh】
Lần bốn.
– Thằng cha gửi cái gì mà nhiều vậy!
Sau khi cảm thán một câu thì Như Hoa tắt thông báo luôn.
Tôi hôm đó, vẫn như ba ngày trước, Hoa chơi một trận game trước khi đi ngủ. Và vẫn là đi theo ba ông anh nhằm tranh thủ tăng xếp hạng.
Vừa hết trận thì Dương Đăng Khôi lên tiếng:
– Hoa, xem tin nhắn xong đi rồi ngủ.
– Tin nhắn gì đấy? – nó lúc này mới nhớ ra Khôi có gửi tin nhắn đến lúc sáng
– Xem rồi biết. – Khôi không nói trước mà chỉ trả lời cho có.
– Àaaaa… Hai đứa mày là như nào đây? – Tuấn Kiệt dài giọng à một tiếng rồi hỏi đểu.
Không tin là thằng Khôi lại vừa mắt cái Hoa nhà mình.
Hoa cũng chẳng nghĩ đến việc sẽ có ý định tương tự với ông anh kia. Bỏ lại một câu ”anh dở à” rồi rời đội.
Lúc sáng Khôi gửi hình ảnh, Hoa cũng đoán là từ hôm đi chơi. Nhưng không nghĩ đến hình ảnh lại đẹp như vậy.
Nhìn người trong hình nó không dám nhận là mình nữa. Góc chụp đẹp rồi lại còn chỉnh sửa ảnh chuyên nghiệp vậy. Ôi! tài kiếm ra tiền đấy.
Đặc biệt có một tấm, nó đứng trên cầu ở khu vui chơi. Hình ảnh dừng lại đúng lúc nó quay mặt sang. Gió làm tóc mai bay bay, cái má bánh bao vì nóng mà hồng hồng như thoa phấn, mắt thì híp lại vì cười nhưng lại đáng yêu đến lạ.
Trời ơi, nó lại lỡ rung động vì bản thân rồi. Thế này mà vẫn chưa có người yêu? Tiếc thế. Mắt đàn ông con trai dạo này bị sao vậy. Chỉ thích những chị gái quyến rũ thôi à? Nhưng mà phải nói thật là tài chụp ảnh chỉnh ảnh của anh đã nâng tầm nhan sắc của nó hơn hẳn. Tuyệt vời luôn!
Còn nó thì sao. Chụp được cho anh chưa đến mười tấm, không tấm nào ra hồn. Không phải tóc hất ngược hất xuôi thì cũng là thấy người và nửa mặt, không rung lắc mờ ảo thì cũng là thấy mặt không thấy người.
Tóm lại là nó thấy không phải tại nó, là do hắn không đứng yên ấy chứ. Hừ. Không có tấm nào chụp hai người mới là ý của nó thôi.
Nhưng mà đấy là cố gắng lắm rồi ấy chứ. Ảnh của nó mà nó chụp còn không ra gì cơ mà.
Như Hoa trả lời bằng một cái nhãn dán và dòng chữ ”gút chóp anh zdai”. Sau đó gửi kèm mấy cái ảnh dị hợm của anh mà nó chụp được qua. Dù sao đẹp trai thì chụp thế nào cũng không đến nỗi. Chỉ có điều ngắm tạm chứ không sử dụng được thôi.
Còn mấy cái Đăng Khôi gửi đến là Hoa phải đem đi làm ảnh đại diện, rồi đăng lên mạng xã hội ngay chứ.
…—————-…
Tiếp đó, gần hai tuần sau nó cũng phải đối mặt với kì kiểm tra cuối năm. Lúc đầu thì lo sợ nhưng làm xong rồi Như Hoa cảm thấy không uổng công hai tuần vật vã ôn lại. Chắc kết quả cũng không đến nỗi nào đâu.
Chẳng ngờ, khi có điểm thì đúng là không tệ thật. Nhưng điểm tổng dừng ngay ở con bảy phẩy chín. Nó có tính đi tính lại cũng chỉ có bảy phẩy chín, không hơn dù chỉ một chút.
Tâm trạng của nó như từ trên mây rơi thẳng xuống đất.
Nhưng lúc này, Tú Anh lại đang vui vì được tận tám phẩy ba, nên rất rộng lượng mà bao nó đi ăn cho quên sầu.
Thế là, buồn bã cũng bay sạch. Có một điều duy nhất nó muốn biết là bạn thân mình ăn cái giống gì mà điểm cao vậy. Còn về phần nó, chỉ một hai ngày là buồn bã gì cũng đều bay sạch.
…—————-…
Hè sang, Hoa lại đến nhà chị như mọi năm, năm nay thì cả anh Kiệt cũng đi. Nhà Dương Khôi cũng về ngoại nên Khôi em rủ hai anh em cùng đi cho vui, mà còn tiết kiệm nữa.
Anh Kiệt thì không có vấn đề gì nên đồng ý ngay. Chỉ hại nó đi cùng ngại muốn xỉu.
Xe ô tô của bố Dương là một chiếc Ford Everest bảy chỗ vừa đủ người ngồi.
Lúc đi thì bố Dương lái xe, mẹ Dương ngồi ghế phụ, hàng ghế giữa là chị cả Dương, em út Dương và Như Hoa, hàng ghế cuối là của ba anh em còn lại.
Có vẻ như mẹ Dương rất thích nói chuyện với Như Hoa. Nói hết chuyện này sang chuyện khác. Lại cứ gọi Hoa xưng mẹ, thỉnh thoảng hại gọi hẳn con dâu.
Hoa ngại quá nhưng nhắc khéo bác rồi mà bác có quan tâm đâu. Bác còn bảo: “Ừ, đang tuổi ăn tuổi học, còn học được thì cứ học, còn bao giờ muốn lấy chồng thì về với con trai mẹ nhá! Mẹ nói thật đấy!” Chẳng biết là bác nói con trai nào.
Mãi tới khi đi đến một cửa hàng bánh yêu thích của bà ngoại, mẹ Dương mới có dấu hiệu dừng lại.
Mẹ Dương cùng con gái xuống mua đồ, bố Dương cũng xuống xe hút điếu thuốc.
Nhân cơ hội không ngồi cạnh người lớn. Như Hoa nhéo nhéo mặt nhóc Minh Đăng, nhỏ giọng hỏi:
– Thằng nhóc thối, tại sao lúc trước em lại nói như vậy với em chị?
– Hừ! Lại vì chuyện đấy, tại vì em không ưa đấy!
– Nói chuyện khó chịu ghê! Tại sao em lại không ưa?
– Tại nó chứ ai! Các bạn ở lớp đều nói nó không có mẹ. Em đây tốt bụng muốn chơi cùng. Nhưng mà nó không chịu. Còn kiêu căng.
– Chỉ vì vậy mà em nói em chị như thế hả?
– Chứ còn sao nữa.
– Đồ trẻ con.
– Em không trẻ con. Em đã lớn hơn ba tuổi nhiều rồi.
– Ừ thì không trẻ con. Nhưng mà công nhận là nhóc kiên trì thật đấy.
– Hừ. Chị là đồ lắm chuyện.
– Hừ. Nhớ đừng có mà trêu em chị nữa.
– Biết rồi. Chị về mà bảo nó đồng ý làm bạn với em đi.
– Nhưng mà không được bắt nạt bạn nhé?
– Em không thèm.
Thằng bé như bị giẫm phải đuôi, giọng hơi to.
Bỗng nhiên, từ ghế sau vang lên tiếng hắng giọng, không biết là Khôi anh hay Khôi em. Hoa thì thấy ba người ngồi sau vẫn tập trung vào chuyên môn mà không đổi sắc mặt, nhưng Minh Đăng thì ngồi ngoan như chó cún.
Thế lực nào lại có uy như vậy. Dọa thằng nhóc im thin thít.
– Ai doạ em thế!
– Tại chị đấy. Em không nói chuyện với chị nữa.
– Xì… nhóc thối!
Sau chuyến đi cùng, Hoa và Kiệt được mời ở lại làm khách. Hoa ngại nên từ chối, mà không mời được bữa này bác lại mời bữa sau. Cuối cùng thì vẫn phải đồng ý sang ăn một bữa.
Đó là bữa ăn trưa của ngày thứ hai. Mẹ Dương còn lịch sự mời cả gia đình chị của Hoa nhưng họ không sang nên chỉ có hai anh em.
Vì ngoài gia đình Dương Khôi thì chỉ có thêm bà ngoại nên anh Kiệt không có vẻ gì là lạ lẫm. Còn Hoa thì cố tỏ ra tự nhiên hết sức rồi nhưng vẫn ngại.
Mà ngại cũng đúng thôi, vì mẹ Dương cứ một câu con dâu, hai câu lại con dâu. Đến nỗi bà ngoại còn hỏi:
– Thế đây là người yêu thằng nào. Định bao giờ thì cưới.
Nghe thế thì mẹ Dương trả lời ngay.
– Ơi bà ơi! Cháu bà vô dụng quá, đã yêu đương được đâu. Với lại cháu nó còn đi học cấp ba bà ạ. Con mới nhắm trước thôi.
Sau đó thì không chỉ mẹ Dương mà bà ngoại cũng một câu lại cháu dâu, hai câu lại cháu dâu.
Hoa chỉ muốn đi về luôn cho lẹ. Đi ăn một bữa cơm mà không khác gì ra mắt thế này thì ai mà dám ăn nữa.
Quan trọng là cái gì mà con dâu, cháu dâu. Nó đồng ý gả bao giờ chứ. Gả cho anh Hero hả? Không! Hoa thấy anh ấy đối với mình kiểu như em gái trong nhà ấy. Còn gả cho anh Dưa Hấu ư? Nghĩ cũng đừng nghĩ đến.
(Ngoài lề)
MC: xin hỏi nam chính có cảm giác như thế nào khi mẹ gọi nữ chính là con dâu?
Dưa Hấu: cũng tạm đi.
Sầu Riêng: anh giấu lòng riêng đúng không? Anh có thế bảo mẹ đừng gọi như vậy mà!
Dưa Hấu: lòng riêng gì chứ? Nói ra thì lại thành tự nhận con dâu mẹ nói là vợ mình rồi. Cái này á mà, để mọi người tự hiểu là được rồi.
Sầu Riêng: Σ(・□・;)
MC: tại hạ không thể lường trước câu trả lời này.