Chương 22: Câu chuyện homestay 1
Cậu bé rất đáng yêu, mặt bánh bao, da trắng, môi hồng, chất giọng non nớt của trẻ con, thỉnh thoảng sẽ thốt lên những câu mà người lớn không thể lường trước được.
Chẳng hạn như lúc bốn anh em từ bờ biển quay trở lại là thời điểm cậu bé đã ngủ dậy rồi. Nhìn nhóc con hớn hở theo mẹ ra chào khách đáng yêu dễ sợ:
– Cháu chào ba chú, em chào chị!
Hoa muốn bật cười luôn đó. Trước giờ gọi “anh” khiến nó không để ý chứ thật ra với mấy đứa trẻ con này, đúng thật là… già rồi nha. Đẹp trai thì đẹp trai, không thể che giấu được hết đâu mà. Hoặc đơn giản là thằng bé không muốn gọi mấy người họ là anh thôi. Nhưng kể ra thì Tuấn Kiệt hơn thằng bé tầm mười bảy, mười tám tuổi cơ mà, gọi chú cũng được rồi.
Nguyễn Như Hoa đi sau làm thân với em nó. Thằng bé cũng dạn người ghê cơ, hỏi bế cái là đồng ý ngay.
– Bé tên là gì?- Hoa hỏi.
– Bé tên là Mít! – Dễ thương ghê chưa. Gọi bé thì nhóc con này cũng xưng bé luôn.
– Mít mấy tuổi rồi?- Hoa lại cười hỏi tiếp.
– Mít năm tuổi! Mẹ bảo Mít sắp đi học lớp một rồi!- thằng bé cũng cười theo.
– Giỏi ghê ta!
– Hê hê. Chị ơi chú kia là… bố của chị sao?
– Ha ha…- Hoa cười suýt sặc, còn tưởng mình nghe nhầm chứ – Bố sẽ không trẻ như thế đâu. Đó là anh của chị.
– Vậy… Em cũng sẽ gọi bằng anh. – nó cười tít mắt.
– Gọi bằng chú cũng được rồi.
– Ứ… ừ..- thằng bé mím môi lắc lắc đầu tạo lên âm thanh nhõng nhẽo, sau đó lại nói – không đâu, em thích gọi giống như chị cơ.
Đúng là trẻ con.
Nguyễn Như Hoa đi vào phòng tập thể đã thuê cùng với mọi người. Là một căn phòng rộng rãi màu be với một số hình dán tường vui nhộn. Bên trong có năm chiếc giường, đầu giường kê sát tường, chăn ga gối mỗi giường là một loại với hình hoạt hình khác nhau. Ở khoảng trống gần một mét giữa mỗi giường là một cái tủ để đồ cỡ nhỏ. Bên trên là đèn bàn với một số đồ dùng nhỏ. Giữa phòng là một cái bàn kiểu nhật với những cái đệm ngồi xung quanh. Phần không gian không có giường có một cái ti vi treo tường và kệ để đồ ở bên dưới. Góc phòng gần cửa ra vào còn có giá treo quần áo, bên cạnh là bàn trang điểm cỡ nhỏ. Góc phòng trống còn lại để một chiếc bàn máy tính. Phía trên là một cái quạt trần và một cái điều hoà. Cửa sổ với rèm cửa màu trắng nằm đối diện với dãy giường và cách tủ đầu giường chưa tới nửa mét. Một cái cửa phụ khác nằm ở bên cạnh bàn máy tính, nối ra hiên nhà phía sau.
…Hình ảnh minh họa chỉ mang tính chất tượng trưng….
Ở bên ngoài là dãy bồn hoa xung quanh nhà và khoảng sân không tính là to lắm nhưng khá thoải mái. Một cái cây cao, to, tán rộng ở góc sân ngay cạnh hàng rào, còn lại là những khóm cây hoa thân gỗ nhỏ.
Phải nói là Hoa thích cái kiểu này lắm luôn.
– Mấy đứa có thay quần áo thì thay đi xong ra phòng khách nhé. Chị nói qua mấy vấn đề một chút. – Chị chủ nhà bế cậu bé rồi nói với chúng tôi.
Hoa cầm một bộ quần áo sạch sẽ đến phòng tắm trước. Sau đó là đến ba người còn lại. Lần lượt tắm sạch nước biển và cát còn dính lại trên người, sau đó bốn anh em yên vị trên sofa bắt đầu “buổi đàm tọa”.
– Chị tự giới thiệu chị tên là Nhung. Vào thẳng vấn đề thì về yêu cầu cũng không có gì nhiều. Đầu tiên là chị có con nhỏ nên sau mười giờ, nếu ở trong phòng karaoke thì chị không có ý kiến gì vì có cách âm, nhưng nếu ở ngoài thì các em nhỏ tiếng giúp chị. Thứ hai là đồ đạc của ai thì người đó tự dọn, như vậy sẽ tiện hơn. Thứ ba là nếu ăn trong phòng thì phải dọn sạch sẽ, rác mỗi ngày dọn đi một lần, có túi bóng đựng rác riêng ở bên cạnh đấy. Còn lại, những đồ trong nhà thì các em có thể dùng tự nhiên. Về đồ ăn, nếu muốn ăn cái gì thì mua thêm, không thì cứ dùng những thứ ở trong tủ.
– Vâng, mấy cái này thì chúng em không ý kiến gì. – Tuấn Kiệt lên tiếng.
– À, còn nữa, vì bé nhà chị còn nhỏ, nên có lẽ hơi phiền một chút. Nếu thằng bé có phá phách bọn em thì cứ bảo chị, để chị dạy nó.
– Chị không cần lo đâu. Nhà em cũng có thằng nhóc lớn hơn một tí. Cùng lắm thì nghịch như nhau thôi. – Khôi em cười cười.
Cười lên… cũng đẹp đấy chứ.
– Thế trưa nay mấy đứa định thế nào. Ăn ở nhà hay ra ngoài.
– Em muốn ăn ở nhà. – Hoa thấy trời hơi nắng. Cũng ngại đi ăn quán nên lên tiếng đề nghị.
– Mày chỉ được cái lười thôi. – Tuấn Kiệt liếc em gái. Hoa cũng liếc lại. Ra ngoài ăn thì có gì ngon hơn, còn tốn tiền nha.
– Ở nhà mình có đồ ăn chưa chị. – Khôi anh ngồi nghe nãy giờ mới lên tiếng.
– Chị mới mua lúc sáng, mấy đứa muốn ăn cái gì nữa thì mua thêm nhá. Chị làm việc một lát rồi nấu cơm. – Chị Nhung nói với chúng tôi rồi dặn con trai tự chơi một mình không được nghịch rồi vào phòng làm việc.
Sau đó là mọi người đi xung quanh nhà tham quan nơi ở một chút.
Hoa thấy, bà chị này cho thuê homestay chắc chỉ vì đam mê thôi quá!
Nhà thì rộng, đồ đạc thì xịn xò. Mới nhìn lướt qua đã có bao nhiêu thứ mà Hoa mơ ước nhà mình cũng có.
Phòng khách có sofa êm ái, ti vi còn là loại treo tường màn hình to đùng, bộ cốc chén nhìn long la long lanh, đặc biệt là giàn đèn chùm đèn led trong phòng lấp la lấp lánh cực kì bắt mắt.
Đến bếp, ở chính giữa phòng là bồn rửa, bàn thái có và bếp. Xung quanh là lò vi sóng, máy rửa bát, tủ lạnh cỡ lớn với bao nhiêu đồ ăn, kệ đựng bát nâng hạ kiểu mới, giá để nồi, giá để dung cụ làm bếp,… và nhiều thứ khác nữa. Phía trên vẫn là đèn lấp lánh, đến cả cái máy hút mùi bên dưới đèn nhìn thôi cũng thấy sang chảnh rồi.
Phòng ăn thì khỏi nói, trước hết là một bộ bàn ăn tinh xảo dối diện lối vào. Phía còn lại chính là quầy bar. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ lần đầu tiên Hoa được tận mắt nhìn thấy một ngôi nhà có quầy bar. Sát tường là tủ bếp bằng chiều dài của tường. Góc ngoài cùng là tủ rượu, nhưng có lẽ chị không hay uống rượu nên khá ít. Bên cạnh là giá đựng cốc và giá treo ly rượu úp ngược. Tiếp đến là máy pha cà phê và máy pha cà phê espresso, và máy làm kem tươi, máy ép hoa quả cỡ nhỏ. Đặt vuông góc với kệ bếp là tủ mát để đồ uống và máy lọc nước. Ở bức tường đối diện là cửa sổ nằm giữa kệ bếp và quầy bar đơn giản. Bên trên là bình hoa và một chiếc đèn cây, xung quanh là ghế ngồi. Trên tường là quạt hút mùi, trên trần nhà quạt trần và hệ thống đèn chia làm hai phần riêng biệt. Phía bàn ăn sáng hơn phía quầy bar.
Nhà tắm thì có cả bồn tắm với mấy túi cánh hoa khô, ngâm mình ở đó chắc thích lắm. Cả dầu gội sữa tắm thơm phức với vòi hoa sen nữa chứ. Trong phòng tắm còn có một vách ngăn bằng kính ngăn với phần còn lại, là bồn rửa mặt với tấm gương tròn và nền nhà cao hơn bên kia một chút.
Phòng giặt ủi có ba cái tủ quần áo. Một tủ cỡ lớn của chị chủ. Một tủ cỡ vừa của bé Mít. Một tủ nhiều ngăn dành cho khách và một giá treo rời bên ngoài. Trong phòng có một máy giặt to, máy giặt mini có lẽ là giặt tất và quần áo nhỏ, một tủ sấy, và một bàn chuyên dùng cho việc là ủi quần áo. Ngoài ra còn có giỏ đựng và vài cái cái chậu nhỏ. Kết cấu nền nhà trong phòng vẫn là một phần nhỏ, nơi để máy giặt, thì thấp hơn so với chỗ còn lại.
Đặc biệt là phòng karaoke. Hai phần ba phòng nhìn không khác gì phòng bao ở KTV. Có điều một phần ba còn lại như một căn phòng kính cách âm, trong đó là giá sách với bao nhiêu sách và truyện. Không những vậy, dưới sàn còn có ghế lười cute dễ sợ. Kèm theo đó có bàn nhỏ và loa Bluetooth phục vụ khi đọc sách.
Bố mẹ, con muốn ở đây luôn được không?
…—————-…
Xem xong thì cũng đã hơn mười giờ, bốn anh em rủ nhau đi siêu thị. Siêu thị gần nhà đúng là thích thật đấy.
Mua xong thì về nhà nấu cơm. Chị Nhung ngó đầu ra khỏi cửa phòng bảo:
– Mấy đứa cứ nấu cơm đi nhá. Đồ đạc cứ dùng tự nhiên. Nấu thêm cơm chị với bé Mít nữa. Cảm ơn trước nha.
Đấy, đi chơi mà thoải mái như ở nhà thế này thì chẳng thích quá đi chứ.
Trong khi ba anh nấu cơm thì Hoa ngồi chơi với bé Mít.
Bữa ăn sẵn sàng cũng đã là hơn nửa tiếng sau. Một bàn đồ ăn nhìn vô cùng bắt mắt.
Nguyễn Như Hoa biết anh mình nấu ăn ngon, nhưng ở nhà, từ ngày nó bắt đầu nấu ăn đến giờ, hiếm lắm mới thấy lão nấu một bữa cơm cho gia đình. Bởi vì, lão lười.
Hai người kia thì chưa thử tay nghề bao giờ, nhưng nhìn bàn ăn này, có lẽ cũng không tệ đâu.
Mọi người ngồi xuống ghế, lúc anh Minh Khôi bê đĩa thức ăn cuối cùng vào cũng là lúc Hoa nhấc dế yêu lên chuẩn bị chụp.
– Chụp choẹt cái gì? Ngồi xuống ăn! – Anh trai tạt ngay cho nó một gáo nước lạnh.
– Để em nó chụp một tí, vội gì đâu. – Chị chủ vừa giàu vừa tốt. Ưng quá cơ.
Nhưng đúng là chỉ được một tí thật, trong khi Hoa chụp thì ba anh em đã bắt đầu mời chào ăn cơm. Nó vừa chụp xong ba tấm thì mấy đĩa thức ăn cũng bị mất đi hình thức đẹp đẽ lúc đầu rồi.
Chao ôi! Các anh là quỷ đói đầu thai à?
– Ngon nhỉ! Đứa nào nấu khéo thế? – Chị Nhung ăn rồi tấm tắc khen.
– Chị ăn rồi đoán xem ai nấu! – Khôi em cười tươi nói với chị.
Nghe thế Hoa cũng muốn thử thách vị giác của mình. Cầm đũa thử từng món một.
Nói là thử thôi chứ ăn món nào cũng ngon, ăn một miếng rồi lại thêm một miếng. Mọi người cứ lần lượt dừng bữa, còn lại mình nó theo lời dặn “ăn hết đi đừng bỏ phí” mà làm.
Cuối cùng thì no căng tròn bụng, không khác gì một con ếch.