Chương 17: Tết
Kiểu nó cứ bị xốn xang thế nào ấy chứ Hoa cũng chẳng còn thích Tết nhiều như hồi trẻ trâu nữa rồi. Giờ biết suy nghĩ rồi, thấy Tết chỉ tốn tiền bố mẹ thôi chứ không sung sướng gì lắm. Thích nhất là được nghỉ Tết không phải đi học.
Mọi việc vẫn diễn ra như mọi năm. 30 Tết thì vẫn phải dọn nhà trật mặt. Có cái khác là năm nay Nguyễn Tuấn Kiệt không ở ru rú trong nhà như mọi năm nữa.
Còn nữa. Các bạn chắc sẽ biết cái gọi là “xông nhà” chứ? Đó. Chính nó. Thì là tuổi của Hoa hợp để xông nhà cho nhà cô Trang, mà cũng có chút gọi là quen biết nên được nhờ.
Nửa đêm, sau khi đón giao thừa cùng gia đình thì Nguyễn Tuấn Kiệt chở em gái qua nhà cô chủ nhiệm. Anh còn cầm theo túi quà để tặng sinh nhật mẹ bà Lê Thanh Huyền, mẹ của anh em Dương Khôi.
Đến nơi, Nguyễn Như Hoa vào nhà trước, vừa cười vừa áp dụng bài ca chúc Tết vào mà đọc。
– Được rồi vào nhà ngồi cả đi. Tuổi trẻ sung sức, giờ này đi cũng không thấy mệt. – ông Dương Đức Phong cười ha hả đón khách vào nhà.
– À đây là quà sinh nhật cháu tặng cô ạ! Chúc cô tuổi mới càng xinh đẹp hạnh phúc hơn. – Tuấn Kiệt chúc Tết xong thì đưa quà cho mẹ Dương.
– Đến chơi là được rồi còn quà cáp làm gì cho tốn kém. Cô cảm ơn nhé. Trang lấy bánh cắt ra cả nhà cùng ăn. – Bà Huyền cười đến là vui.
– Mẹ ơi thổi nến nữa. – nhóc Đăng nhanh nhảu.
– Được rồi được rồi. – mẹ Dương.
– Hoa ăn đi con không cần ngại bố mẹ đâu. – bố Dương.
– Bố cứ nói thế em nó lại ngại. – Dương Thuỳ Trang vừa đưa bánh cho nó vừa bảo bố Dương.
– Em cảm ơn cô – Hoa đưa tay nhận lấy miếng bánh.
– Còn cô cái gì? Gọi là chị. – Thì đúng là nếu không phải giáo viên thì tầm tuổi hai cô trò nói chuyện chị em là bình thường. Nhưng đột nhiên cô chủ nhiệm nói vậy làm nó có hơi giật mình.
– À vâng. Em bị quen đấy ạ. – Hoa cười hì hì.
…
Sau đó thì Nguyễn Như Hoa về nhà ngủ một mạch đến sáng. Dậy ăn bữa cơm mồng một đầu năm rồi đi chơi cùng bố mẹ và thực hiện câu chuyện “thôi cháu lớn rồi, cháu xin ạ”. Chính là cái kiểu “thôi, cho nữa đi” ấy.
Và cuộc sống bình trên suôn sẻ tiếp tục trôi qua sáng đến mồng hai.
Mồng hai, bố mẹ Nguyễn đi chơi, nhà chỉ còn hai anh em, thi thoảng lại tiếp khách một lần. Sau mỗi lần như vậy thì đều là Hoa đổ nước trong chén đi, tráng chén và để lại vị trí ngay ngắn của nó.
Nhưng, cuộc sống của Như Hoa đây đâu thể bình yên đến vậy. Lần thứ ba trong một buổi sáng, sau khi một tốp khách “vội vàng đến đến rồi đi” thì nó sắp xếp lại đồ trên bàn. Hai tay cầm hai chén nước ra cửa với ý định hất vào chậu cây bên cạnh. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như không phải mới mồng hai Hoa đã làm vỡ đồ. Chuyện là, nó thuận tay phải, nên đã hất chén nước bên tay phải đi. Còn chén nước bên tay trái trì hất sau. Xui rủi thế nào, nó hất luôn cả cái chén đi.
Và thế là “choang”. Như bình thường là những gì ở bên tay trái thì Hoa sẽ chuyển sang tay phải để xử lí. Mà có để tay trái thì cũng chỉ là ném mấy cái linh tinh thôi. Ai ngờ đâu đến lúc hất thử nó lại bay đi như thế. Nói chung là nó cũng có cái lí do gì đấy mà lực cơ thể nó khó kiểm soát và… khó nói lắm. Không thể giải thích rõ ràng được.
Nguyễn Như Hoa vội chạy xuống nhặt mấy mảnh vỡ để vứt đi. Sau đó chạy vào nhà, tìm chiếc chén có vẻ giống nhất để thay vào chỗ đó. Còn chưa tìm xong đã nghe tiếng xe vào.
Ai đây ai đây? Hai anh em Dương Khôi, thêm cả Dương Thuỳ Trang nữa. Nguyễn Như Hoa niềm nở ra đón.
Ngồi chơi nói chuyện một lúc mới biết thì ra là định đi chùa. Bố mẹ Nguyễn vẫn chưa về, nhưng Như Hoa cũng muốn đi.
Lúc này lời Tuấn Kiệt cứ như một bài ca chúc mừng, anh nói cứ đi đi bố mẹ sắp về đến nhà rồi.
Hoa vui vui vẻ vẻ cầm điện thoại muốn gọi cả Tú Anh nữa và tất nhiên là được đồng ý rồi.
Vậy là sáu người lên đường đi lên chùa. Mọi người đi đến mấy địa điểm linh thiêng này có để cầu cái gì không thì Hoa không biết nhưng nó thật ra chỉ là để đi chơi thôi. Ngoài Dương Thuỳ Trang muốn đi cầu duyên ra thì những người khác cũng không khác Hoa là mấy.
Mấy người họ cầm theo khoai, thịt xúc xích để nướng. Nguyễn Như Hoa thích nhất là khoản này.
Đường lên chùa cũng không gần lắm. Đi đến nơi cũng đã gần trưa. Leo lên chùa một đoạn để kiểm chỗ phù hợp nghỉ ngơi thì cũng là để nạp năng lượng. Ngả đồ xuống, Dương Mình Khôi là người nhóm bếp. Trong khi mọi người đang chuẩn bị mọi thứ thì Hoa đang ngồi mốc meo ở một bên.
Thật ra thì thể lực của Nguyễn Như Hoa không tốt. Leo một đoạn cũng đã thấm mệt nên ngồi nghỉ. Người ta bảo căng da bụng trùng da mắt, không hiểu thế nào mà bụng sôi ùng ục nhưng nó vẫn muốn ngủ. Thế là Hoa ngồi dựa vào mấy tảng đá xếp cạnh nhau nhắm mắt… dưỡng thần một chút.
Mà đói thì làm gì cũng không ra hồn. Đến cả ngủ mà cũng không yên. Mới có một tí mà Hoa đã mơ thấy mình đi học rồi. Mà đi học thì đã thôi. Lại còn kiểm tra bài cũ. Kiểm tra bài cũng đã đành lại còn là môn học nó kém nhất.
Nguyễn Như Hoa ghét cay ghét đăng môn hoá học nhưng trong giấc chiêm bao ngàn mơ có một ấy, nó thấy mình bị gọi lên bảng trả bài, đắng cay thay, nó không học bài. Tiếp đó những tưởng Hoa sẽ bị mắng té tát thì cô giáo lại đưa cho nó cây xúc xích. Ôi, mới thơm làm sao. Giá mà…
Và tiếp đó là Nguyễn Như Hoa bị thèm đến nỗi tỉnh dậy luôn. Anh Khôi đang cầm cây “chúc chích” đung đưa trước mũi nó. Bụng Hoa kêu liên tục luôn. Vừa đưa tay lên định với lấy thì anh đã đưa lên miệng cắn sau đó quay lại chỗ bếp nướng. Hoa ngỡ ngàng trong cơn ngái ngủ trước sự ra đi của món ăn yêu thích.
Tú Anh thì nhìn bạn thân và nói với ánh mắt khinh bỉ:
– Kiếp trước cậu bay màu vì đói quá à. Ngửi mùi đồ ăn mà cũng tỉnh dậy được. Lau cái mỏ đi giùm.
Nguyễn Như Hoa phản bác ngay:
– Gì mà chết đói. Tớ á? Tớ chẳng qua là muốn giúp cậu nên mới dậy thôi.