Chương 1: Đúng là bé thật! Lùn như nhau
- Trang Chủ
- Hoa Sầu Riêng Và Anh Dưa Hấu - Cô Gián Mập
- Chương 1: Đúng là bé thật! Lùn như nhau
Dù chưa hay rồi thì các cậu cũng sắp được biết đến một câu chuyện mới rồi đấy.
Chuyện bắt đầu từ lúc Nguyễn Như Hoa học lớp mười, khi vẫn còn là một cô bé bốc đồng và hiếu thắng.
Hôm đó, ngày giỗ ông nội Hoa.
Gần mười một giờ trưa nó đến trường tiểu học đón em họ về ăn cơm.
Vừa đến gần cổng trường đã thấy hai cậu nhóc đang chuẩn bị lao vào đấm nhau. Một trong hai đứa nó là em họ Hoa. Cô giáo thằng nhóc rất hay gọi điện về cho gia đình vì cái tội gây gổ đánh nhau với bạn học này. Nhưng chưa bao giờ hai đứa nó chịu nói lí do. Và đây là lần thứ hai Hoa chứng kiến thì mới biết được nguyên nhân.
– Phong, mày lại đánh nhau nữa à, chị đã bảo bao nhiêu lần rồi. Mày đánh thì mày đau thôi mà mày không biết nghe à. Đi về. – Nguyễn Như Hoa ngồi trên con xe điện chống chân nói với em họ.
Thằng bé nghe thấy thế thì đẩy đối tượng tấn công ở đối diện ra rồi chạy về phía Hoa.
– Lại làm sao? – Nguyễn Như Hoa vừa đưa mũ bảo hiểm cho nhóc vừa hỏi.
– Không sao ạ. Về thôi em đói rồi. – Phong vừa đội mũ lên vừa trả lời.
– Hừ! Cái đồ mồ côi mẹ, mày cũng chỉ đến thế thôi. Không dám đánh nhau với tao nữa chứ gì? – Thằng nhóc định đánh nhau với Phong cũng không vừa, định chạy ra kéo lại.
Bé tí mà đã độc mồm độc miệng thế, không biết là học ai. Nhưng mà nó dám nói em Hoa như thế ư? Đúng là cô của Hoa đã mất, Phong mồ côi mẹ đã hai năm, và cái thằng trời đánh kia nó cũng nói sắp được hai năm rồi chưa thấy chán. Lần nào cũng phải chọc điên em Hoa lên mới chịu. Không thể nhịn được nữa rồi.
Nguyễn Như Hoa dựng chân chống nhảy xuống xe đi ra chỗ thằng bé đối diện. Vừa đi vừa lẩm bẩm:
– Cái thằng ngứa đòn này, bà đây phải cho mày ra ngô ra khoai.
Thằng nhóc thấy Nguyễn Như Hoa thế thì cũng chạy lùi lại đằng sau nhưng mà vẫn cứng họng nói nó thế này:
– Đã vừa đen vừa xấu rồi còn nói nhiều nữa. Để yên cho cái thằng không có mẹ kia nó ra đây đánh nhau.
Á… à… đã gây sự thì chớ lại còn chọc vào nỗi đau của Hoa. Quả này thì bà đây phải lôi thằng này vào cho cô giáo đình chỉ học.
Mà thế quái nào còn chưa kịp lôi nó đi thì đã có người kéo cổ áo Hoa lại. Nguyễn Như Hoa tức mình quay ra thì thấy có anh chàng cao cao đứng đằng sau. Đẹp thì đẹp nhưng mà xía vào chuyện người khác thế này thì có bà tám quá không:
– Ơ cái anh này lo chuyện bao đồng nhỉ? – Nguyễn Như Hoa nhăn mặt nói.
– Anh Khôi, chị ấy định đánh em đấy. – Thằng nhóc bố láo trước mắt kia đã nhanh chóng chạy lại hét lên với cái người đang xách cổ áo Hoa này.
À… ra là đồng bọn, bảo sao. Không những anh ta tỏ ra cái vẻ cợt nhả nhìn con ếch dưới tay là Hoa mà con thốt lên một câu rất ư là thèm đòn và nụ cười khinh khỉnh:
– Ra là cô em định đánh em trai anh à? Phải nói chuyện đàng hoàng chứ ai lại động tay động chân như thế?
Nói thật với các cậu là Hoa đã từng mơ mộng có một câu chuyện ngôn tình sẽ đến với mình rằng sẽ gặp một anh chàng playboy đẹp trai trong một tình huống nào đó. Nhưng không ngờ rằng lại là một cái ngôn lù lãng xẹt thế này. Nguyễn Như Hoa từ bỏ ý định và quay ra đốp chát lại:
– Không động tay động chân à? Anh xem lại xem có phải anh em nhà anh động tay trước hay không mà nói hả? Em trai đây cũng không vô duyên vô cớ mà đánh nhau nhé.
Vừa nói vừa quay ra nhìn cậu em mình thì không ngờ mọi người ạ, Phong ngồi yên trên xe xem kịch vui với nhân vật chính là Hoa chứ còn ai nữa. Cứ như thằng bé không liên quan gì vậy.
– Thế em trai nhóc đã làm sao chưa? Nhìn thằng em anh nó bị dọa sợ thế kia cơ mà. – Hắn bỏ tay túm áo Hoa ra hất mặt về phía thằng em mình, nói.
– Nhe nhởn mà cười kia thì sợ nỗi gì. Đợi em đây bị làm sao xem đây có đập cho em anh một trận không, nhìn thằng bé nó nhỏ bé gầy còm thế này. Bảo em anh xin lỗi em đây ngay. – Hoa càng tức hơn nữa, còn mong em nó bị thương à? Hừ!
– Đúng là bé thật. Lùn như nhau nhóc ạ. – Hắn nghe Hoa mắng không tỏ thái độ bực bội thì thôi, còn cười đểu vò tóc nó nữa chứ.
Nguyễn Như Hoa tức. Tức thật sự. Tức muốn bay vào đấm cái bản mặt hắn ngay lập tức. Mà tự nhiên điện thoại kêu lên âm thanh quen thuộc: “Nhà em có một đàn gà… chúng thường đi bộ từ nhà ra sân…”
Đây là điện thoại cũ của anh Hoa, Nguyễn Tuấn Kiệt và cái nhạc chuông của anh cài đặt. Nó mới về tay Hoa thôi nên nhạc chuông còn chưa kịp đổi. Nghe cũng vui tai đấy chứ. Nhưng trong trường hợp này… Đang máu lửa tự nhiên lạc quẻ quá trời, vào tai nó thì đúng là thành kiểu tự mình chọc tức mình, không biết xả đi đâu.
Người gọi đến là ông Nguyễn Tuấn Nam, Hoa bỏ qua cái tên đang đứng cười bên cạnh lập tức bắt máy:
– Alo bố ạ… con đón được em rồi… vâng con về ngay ạ.
Tắt điện thoại xong Nguyễn Như Hoa lại quay sang nói với người đứng cạnh.
– Anh dạy em cẩn thận vào đừng để đi nói linh tinh về người khác nữa. Phải đứa khác nó đấm cho vỡ cái alo thì lại khổ. Đi Phong, về ăn cho đỡ tức.