Chương 7
“Vào chỗ ngồi nhanh đi cậu bạn kia.”
Giọng của cô giáo dạy văn vang lên như thể đưa cậu trở lại thực tế.
“Dạ em vào ngay đây ạ”
Cậu gãi đầu, cười ngây ngốc.
Tim cậu đập liên hồi, cậu rất muốn ngồi cạnh Nhật Hạ nhưng sau cùng cậu lại chọn ngồi bàn phía trên, đôi tay run rẩy không biết làm thế nào. Các buổi học tiếp theo, Đỗ Trung ngồi trên, Nhật Hạ ngồi dưới, không có gì thay đổi.
Giờ ra chơi, cậu cũng hay len lén nhìn ngắm cô bạn phía sau mình. Dường như sự xuất hiện của Nhật Hạ đã làm cậu thấy hứng thú với môn văn hơn. Cậu thường hay lân la hỏi thăm mấy ông bạn của mình về việc cua gái.
“Sao nào, Đỗ Trung không quan tâm sự đời ấy mà nay đã lọt mắt xanh cô bạn nào rồi à, haha.”
Khanh Nhỏ tinh ranh, trêu ghẹo.
Đỗ Trung đành cầu cứu thằng bạn đang có bạn gái học chung trường để xin tí kinh nghiệm.
Từ đó, cậu luôn đi sớm, mua một hộp sữa kèm một tờ giấy ghi chú để dưới ngăn bàn. Nhật Hạ cùng bạn của mình tới học, xì xầm với nhau về chủ nhân của hành động này khiến Đỗ Trung hồi hợp, lo lắng. Trung luôn tự hỏi, một cô gái xinh xắn, đáng yêu như thế, sẽ có nhiều người theo đuổi chắc cậu không có cơ hội đâu nhỉ.
“Này, này.”
Tiếng gọi nhẹ nhàng len lỏi vào trong giấc ngủ của Trung. Cậu giật mình, tỉnh giấc, nhận ra mình vừa ngủ gục trên bàn học của lớp học thêm. Có người gọi Trung từ phía sau, chọc nhẹ bút vào lưng cậu.
Người bạn bên cạnh nói.
“Cô gọi trả lời kìa.”
Trung luống cuống đứng dậy, trong đầu mơ màng không biết cô đang hỏi gì.
“Cậu này thích ngủ quá nhỉ! Đứng dậy trả lời cho cô xem nào?”
Cô giáo giục.
“Ơ, ơ..” Trung gãi đầu, gãi tay, quả thực cậu không hiểu cô đang hỏi gì.
“Hữu.. tình.. ta.. lại.. gặp.. nhau.”
Một giọng nói nhỏ nhẹ nhắc ở phía sau.
Trung lắp bắp vội vàng lặp lại lời nhắc đó. Hóa ra cô giáo hỏi cậu đọc tới câu thơ nào. Rồi cô bắt đầu giảng nghĩa.
“Ngồi xuống đi! Đừng có ngủ trong lớp nữa nhé.”
Trung ngồi phịch xuống, thở phào nhẹ nhõm vì vừa trải qua tình huống khó xử, kỳ thực cậu không thẩm thấu nỗi mấy câu văn dài trừu tượng với các biện pháp dùng từ khó hiểu. Trung quay người ra phía sau xem ai đã là người đã nhắc mình. Bắt gặp ngay ánh mắt long lanh của cô bạn ngồi dưới. Trung vội nói.
“Cảm.. cảm ơn nhé!” Rồi đỏ bừng quay mặt lên.
Sau ngày hôm ấy, sau bài thơ ấy, Trung cảm giác mình như gần Nhật Hạ hơn. Cậu tìm cách nói chuyện, mượn đồ dùng học tập của Nhật Hạ và cô bạn thân, khi thì cái bút, cái tẩy, khi thì chỉ là quay người về phía sau chỉ để nhìn dáng người nhỏ nhắn ấy. Theo Trung được biết, cô bạn thân tên là Hồng Điệp học chung lớp với Nhật Hạ. Từ đó, những buổi học văn đối với Trung không còn nặng nề như trước, mà thay vào đó trở đi, chưa bao giờ cậu lại trông ngóng, háo hức đợi buổi học thêm văn đến như vậy. Trung đã có thể trêu chọc, cười đùa với Hạ và Điệp, bàn về chuyện trường lớp. Ở bên cạnh Hạ lâu, cậu nhận ra Hạ là một cô bé ấm áp, vui vẻ và đôi khi cũng rất cá tính. Cậu dự định thân thiết hơn sẽ bày tỏ với Hạ. Lấy hết can đảm, cậu đề nghị có thể đưa Hạ đến trường dù cho nhà hai đứa có hai ngược đường. Nín thở chờ đợi câu trả lời từ Hạ, cuối cùng cậu cũng nhận được cái gật đầu.
Trong lòng cậu vui sướng không tả siết, vừa đi khỏi, cậu đã nhảy cẩng lên không trung vì quá đỗi vui mừng. Có lần cậu bắt gặp Hạ được một cậu bạn tặng cho một bịch bánh đã được mở sẵn, Hạ cũng vui vẻ nhận lấy. Tim Trung như lỡ đi một nhịp, mọi sự hứng khởi bên trong cậu dường như trĩu xuống. Có phải cậu đã quá tự tin rồi không.
“Đúng là hoang tưởng, đâu dễ thế, nên nhớ cô bạn đó có rất nhiều bạn bè xung quanh, dù không cởi mở, nhưng vẫn có rất nhiều mối quan hệ, mày mới thế thôi, chắc gì người ta đã thích mày.”
Cậu bạn của Trung nghe cậu kể lại như vậy và phán câu xanh rờn như dội một gáo nước lạnh vào mặt người anh em mình.
“Thế.. thế tao phải làm sao. Mày nghĩ như vậy không ổn à”
“Mày phải dò hỏi bạn bè của nó, dò xem ý tứ của nó như thế nào, rồi nhờ tác động thêm vào chứ.”
Hải Long nói, Đỗ Trung gật gù làm theo.
Nghe lời Hải Long, Trung tiếp cận Hồng Điệp – cô bạn hay đi học chung với Nhật Hạ.
Hai cô bé có vẻ như rất thân thiết với nhau, dùng chung đồ dùng học tập, hay cùng soi gương đôi khi còn măc đồ đôi với nhau. Trung dò hỏi về sở thích của Hạ, những mối quan hệ bên cạnh cô bé. Những buổi nói chuyện cũng vì thế mà rôm rã hơn, Điệp cũng có góp chuyện vào, thế nhưng Trung vẫn không dám ngồi cạnh Hạ, sợ bạn bè dị nghị làm Hạ khó xử. Chỉ thi thoảng, Trung len lén quay xuống nhìn, hình dáng nhỏ nhắn đang chăm chú ghi bài của Hạ, Trung khẽ cười ấm áp rồi nhẹ nhàng quay lên.