Chương 38: Tô tiên sinh là ai?
- Trang Chủ
- Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu
- Chương 38: Tô tiên sinh là ai?
Nửa tiếng trước khi ghi hình, Hứa Dục nhận được điện thoại của Tô Nguyên Cửu.
Lúc đó cậu đang trang điểm, xung quanh có rất nhiều người qua lại, chị Vân biết người gọi điện thoại tới là Tô Nguyên Cửu đang ngồi bên cạnh cậu, rõ ràng không có việc gì để làm, song vẫn giả vờ chỉnh lông mày giúp cậu.
“A lô.” Hứa Dục lên tiếng.
Tô Nguyên Cửu hỏi: “Chương trình sắp bắt đầu ghi hình rồi nhỉ?”
Hứa Dục: “Vâng.”
Tô Nguyên Cửu: “Đang làm gì vậy?”
Hứa Dục: “Trang điểm.”
Tô Nguyên Cửu hỏi: “Có hồi hộp không?”
Hứa Dục: “Bình thường.”
Tô Nguyên Cửu: “Ừ, cậu ăn cơm tối chưa?”
Hứa Dục: “Vâng.”
Tô Nguyên Cửu đột nhiên nở nụ cười: “Bên cạnh có người à?”
Hứa Dục nhanh chóng liếc nhìn chị Vân: “Vâng.”
Tô Nguyên Cửu: “Được rồi, liên lạc sau nhé.”
Hứa Dục: “Vâng.”
Cứ thế cúp điện thoại, nhân viên trang điểm đang giúp Hứa Dục làm tóc, Hứa Dục không tiện quay đầu lại, nhưng thông qua tấm gương, cậu vẫn thấy rõ biểu cảm của chị Vân.
Có lẽ cũng cảm nhận được ánh nhìn của Hứa Dục, ánh mắt chị Vân cũng hướng về gương, cho nên tầm mắt của hai người lập tức giao nhau trong gương.
Chị Vân vốn đang nhịn cười, bị Hứa Dục bắt gặp như vậy, không nhịn được nữa, tức khắc bật cười thành tiếng, cười đến mức nhân viên trang điểm suýt nữa đã bị dọa.
“Xin lỗi, xin lỗi, cô cứ tiếp tục đi.” Chị Vân cười với nhân viên trang điểm.
Hôm nay Hứa Dục mặc áo sơ mi kết hợp áo gi-lê, trước khi lên sân khấu đã được chị Vân và Tiểu Hồng liên tục khen ngợi, bởi vì đây là lần đầu tiên cậu tham gia một talkshow cá nhân, chị Vân khen xong còn tiện tay sửa lại kiểu tóc cho Hứa Dục, bảo cậu đừng căng thẳng quá.
Người chịu trách nhiệm chương trình này là Tiền Chân, Tiền Chân được đánh giá rất cao trong ngành, biết đùa giỡn và biết cách chăm sóc người khác. Hơn nữa, chương trình này không giống với các chương trình giải trí khác, phần hậu kỳ của chương trình sẽ không bị cắt nối biên tập lung tung, những phương diện cần bảo vệ nghệ sĩ thì sẽ tận lực bảo vệ, vì vậy phía studio hoàn toàn không có gì phải lo lắng.
Hứa Dục làm việc nghiêm túc, đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến, chị Vân rất yên tâm với cậu.
Mở đầu, đèn nhỏ bật sáng, chỉ chiếu vào sân khấu.
Hứa Dục ngồi trên ghế ở sân khấu, đánh đàn guitar và hát single solo thứ hai – “Hành tẩu” của mình.
Mặc dù chương trình không còn hot như trước, nhưng nhờ mối quan hệ đài truyền hình, các thiết bị vẫn rất tốt, âm thanh cũng chất lượng.
Hứa Dục phát huy rất ổn định, sân khấu hết sức hoàn mỹ.
Một bài hát kết thúc, ánh đèn cũng sáng lên, Tiền Chân và khán giả đồng thời vỗ tay, Hứa Dục đặt cây đàn guitar xuống, bước tới.
“Hoan nghênh Hứa Dục.”
“Chào cô Tiền.”
Hai người lịch sự chào hỏi, sau đó mỗi người tự ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn.
“Vừa rồi suýt chút nữa chị không thể thoát khỏi <Hành tẩu> của em, hát hay lắm, chị cảm thấy mình đang nghe em hát, nhưng lại dường như đang nghe em kể chuyện. Nếu ekip chương trình cho phép, có khi chị sẽ để em hát một bài hát khác,” Tiền Chân cười nói: “Chẳng trách gần đây bài hát này hot như thế, thịnh hành trong Wechat và Weibo, đứng thứ năm trong bảng xếp hạng âm nhạc.”
Tiền Chân vừa nói dứt lời, trong đám khán giả đột nhiên có người hét to: “Thứ ba.”
“À, thật xin lỗi, tôi nhận được tin tức nửa ngày trước, mới nửa ngày, hạng hai rồi, oaa,” Tiền Chân cười vỗ tay, sau đó lại mỉm cười với ống kính quay gần nhất: “Chào đón vị khách của chúng ta ngày hôm nay, Hứa Dục!”
Tiếng vỗ tay vang lên, Hứa Dục cũng mỉm cười với ống kính.
Khi tiếng vỗ tay dần dần hạ xuống, Hứa Dục nói: “Chào mọi người, tôi là ca sĩ Hứa Dục.”
Sau một vài lời giới thiệu ngắn gọn, chương trình dần đi vào chủ đề chính.
“Trên mạng có rất nhiều đánh giá về em, chị đã thu thập được một chút ở đây, chúng ta cùng xem thử nhé,” Tiền Chân quay đầu nhìn màn hình lớn: “Nhân đạm như cúc*, ít nói, thiên phú cực cao, bạn nhỏ đáng yêu, con người cứng rắn, vân vân.”
(*) Trong câu “Lạc hoa vô ngôn, nhân đạm như cúc” (落花无言, 人淡如菊): hoa nở không tiếng động, người bình đạm như hoa cúc – người thích đơn giản, bình yên lặng lẽ nhưng nội tâm kiên cường bất khuất.
Hứa Dục cũng nhìn lên màn hình lớn theo, sau đó nghe Tiền Chân nói: “Trước tiên hãy nói về nhân đạm như cúc đi.”
Màn hình lớn đã phóng to một mình nhãn hiệu này, đồng thời, Tiền Chân cũng hỏi Hứa Dục: “Em có cảm thấy từ này, hình dung này là mình không?”
Hứa Dục hé miệng lắc đầu với Tiền Chân.
Tiền Chân cười: “Không phải sao?”
Hứa Dục: “Không phải.”
Tiền Chân: “Tại sao?”
Hứa Dục nói: “Em không bình đạm, em viết nhạc và hát là muốn mọi người công nhận mình, cũng hy vọng mọi người có thể thích sáng tác của mình. Nếu mọi người thích, em sẽ cảm thấy hạnh phúc, không bình đạm đúng không?” Sau khi Hứa Dục nói xong, lại lắc đầu: “Không bình đạm.”
“Ái chà,” Tiền Chân cười thật khẽ, đặt tay lên thái dương: “Hình như vừa rồi có một cái nhãn hiệu là bạn nhỏ đáng yêu?”
Hứa Dục: “Dạ?”
Tiền Chân cười to hơn, lấy tay che miệng: “Không sao, chỉ là em rất đáng yêu thôi.”
Hứa Dục cũng cười, thoáng phủ nhận: “Không đáng yêu đâu.”
“Ồ!” Tiền Chân đặt hai tay lên thái dương, quay đầu nhìn khán giả: “Các bạn có thấy đáng yêu không nào?”
Phản ứng của khán giả còn phóng đại hơn cả Tiền Chân, hét ầm lên, xen lẫn tiếng thét chói tai: “Có!”
Hứa Dục bất đắc dĩ mỉm cười.
Tiền Chân: “Bạn nhỏ đáng yêu thì khỏi phải nói, nhất định là đúng rồi, để chị xem một chút nào”, Tiền Chân nhìn màn hình lớn: “Ít nói.”
Tiền Chân hỏi Hứa Dục: “Em nghĩ nhãn hiệu này có đúng không?”
Hứa Dục thành thật gật đầu: “Đúng.”
“Ồ!” Tiền Chân làm động tác nhắm bắn vào tim: “Xong rồi, không thể quay nữa.”
Hứa Dục nghi hoặc hé miệng, nhíu mày mở to hai mắt: “Dạ?”
Tiền Chân nhờ khán giả giúp đỡ: “Phải làm sao đây?”
Tất nhiên, khán giả cũng không có cách nào, ngoại trừ a a a ra, hoàn toàn không đưa ra được gì ý kiến thiết thực.
Tiền Chân cúi đầu cười cười, nghiêm túc trở lại, mỉm cười nhìn màn hình phía sau: “Nào, chúng ta xem nhãn hiệu bên dưới, thiên phú cực cao.”
“Ầy!” Tiền Chân cười gật đầu với Hứa Dục: “Cái này chị nghĩ không cần phải hỏi em, chị có thể giúp em trả lời, mọi người cũng có thể giúp em trả lời.”
Tiền Chân quay về phía khán giả, hỏi: “Các bạn có thấy thiên phú của Hứa Dục cao không?”
Khán giả hét lên: “Cao!”
Tiền Chân mỉm cười gật đầu, nhìn Hứa Dục: “Đúng là em rất ít nói, em không có gì muốn nói không?”
Hứa Dục suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Nói gì cơ ạ?”
Tiền Chân bị Hứa Dục đánh bại, cười khổ: “Em có cảm thấy mình có thiên phú cực cao không?”
Hứa Dục lắc đầu: “Không cao.”
Tiền Chân chờ đợi vài giây, sau đó: “Không à?”
Hứa Dục: “Em tưởng chị sẽ tiếp tục hỏi em.”
Tiền Chân: “Vậy nếu chị không hỏi thì sao?”
Hứa Dục nghịch ngợm hùa theo: “Vậy thì em sẽ không trả lời.”
Tiền Chân: “Ha ha ha ha trời ạ, chẳng trách em họ của chị lại thích em đến vậy, không biết con bé nghe ở đâu biết được hôm nay chị sẽ phỏng vấn em, từ xa đi đến tận nhà chị, bảo chị xin chữ ký của em cho mình, có được không?”
Hứa Dục gật đầu: “Được ạ.”
Tiền Chân lại cười.
“Được rồi, được rồi, chúng ta trở lại vấn đề chính nào,” Tiền Chân nhìn vào mắt Hứa Dục, cười hỏi: “Vậy thì xin hỏi Hứa Dục, tại sao lại cảm thấy thiên phú của mình không cao?”
Hứa Dục phối hợp: “Em có cần trả lời nghiêm túc không ạ?”
Tiền Chân mong chờ: “Thế nào? Còn có phiên bản hài hước sao?”
Hứa Dục: “Không có ạ.”
“Trời ạ,” Tiền Chân lấy hai tay ôm lấy đầu, nhìn xuống khán đài: “Tôi lại bị cậu ấy dắt mũi rồi.”
Hứa Dục cười, bấy giờ mới nói: “Có lẽ mọi người đều xem bài hát của em, thấy được kết quả, cho nên cảm thấy em có thiên phú, nhưng em không nghĩ vậy, bởi vì em thích âm nhạc từ nhỏ, từ bé đã bắt đầu học, học rất nhiều nhạc cụ, sau đó có lẽ” Hứa Dục ngẩng đầu lên tính toán một chút: “Năm lớp năm tiểu học, anh trai em đã thuê một giáo viên thanh nhạc cho em, em đã luôn học rất nghiêm túc, chưa từng gián đoạn, lên đại học cũng thi vào học viện âm nhạc,” Hứa Dục nghiêng đầu nhìn Tiền Chân: “Đây không thể coi là thiên phú được, phải nói là sự tích lũy.”
Tiền Chân lắng nghe thật chăm chú, vỗ tay: “Em khiêm tốn quá,” cô nhìn Hứa Dục: “Ôi, chị mới phát hiện ra cứ nhắc tới âm nhạc là cậu lại nói rất nhiều.”
Hứa Dục gật đầu, mỉm cười.
Tiền Chân nhìn khán giả cười: “Các bạn xem, bây giờ lại thành ra như vậy.”
“Được rồi, chúng ta hãy xem nhãn tiếp theo,” Tiền Chân quay đầu lại: “Chàng trai cứng cỏi.”
Tiền Chân vừa dứt lời, khán giả đã hét lên như điên.
Tiền Chân nghi ngờ quay lại: “Làm sao vậy, làm sao vậy?”
Hứa Dục bất đắc dĩ cười.
Tiền Chân: “Hả? Sao thế?”
Hứa Dục nhìn Tiền Chân, rồi gật đầu: “Đúng vậy, tôi là chàng trai cứng cỏi.”
Khán giả hoàn toàn phát điên.
“Aaaaaaa.”
Sau phần này thì đến cuộc phỏng vấn âm nhạc.
Quả nhiên, như Tiền Chân đã nói, một khi bước vào thế giới âm nhạc, lời nói của Hứa Dục trở nên nhiều hơn, nói chuyện thẳng thắn, cuộc phỏng vấn cũng rất trôi chảy.
Ở giữa, Tiền Chân bật một bản nhạc đệm, bên trong liên quan tới một số loại nhạc cụ, Hứa Dục chỉ nghe vài giây, lập tức viết ra tên của tất cả các nhạc cụ.
Quá trình này diễn ra rất trôi chảy, ánh mắt của Tiền Chân dần dần trở nên thưởng thức.
“Được rồi, vậy tiếp theo, chính là phần mà mọi người đều mong chờ,” Tiền Chân nhìn ống kính hơi nhíu mày: “Mọi người thử đoán xem là gì nào?”
Hứa Dục nghe vậy thì quay đầu nhìn màn hình, nhưng màn hình trống rỗng.
Tiền Chân đệm trước xong, cô ấy nói: “Chúng ta hỏi xem, Hứa Dục thích mẫu người như thế nào?”
Lời nói vừa dứt, khán giả dưới khán đài đột nhiên trở nên xôn xao.
Tiền Chân mỉm cười: “Ôi xong rồi, Dục Dục lại bắt đầu chuyển sang chế độ ít nói rồi.”
Hứa Dục chỉ cười.
Tiền Chân vẫy tay xuống khán đài, tỏ ý bảo họ bình tĩnh đừng nóng: “Nào, để tôi hỏi giúp các bạn, chớ có nóng vội”, cô nhìn vào kịch bản, nói: “Nghe nói, về nửa kia, điều kiện của Hứa Dục là, không thích nhỏ, cũng không thích quá lớn, không thể quá 8 tuổi, đây là thật sao?”
Hứa Dục nghe thấy thế thì à một tiếng rất mơ hồ.
“À gì mà à chứ,” Tiền Chân cười rộ lên: “Phải thì là phải, không phải thì là không phải.”
Không đợi Hứa Dục trả lời, dưới khán đài đột nhiên có người hô to: “Không phải!”
Âm thanh lớn đến mức được hẳn micro thu vào.
Tiền Chân sửng sốt một lúc, quay sang nhìn nữ sinh kia: “Làm sao thế? Bạn lớn hơn Hứa Dục 8 tuổi à?”
Nữ sinh kia khàn cả giọng: “Không phải tôi!”
Khán giả nghe thấy lời của nữ sinh, đồng thời cười phá lên.
Để không làm mất nhịp điệu, Tiền Chân chỉ cười cười, không tiếp tục tương tác với khán giả nữa mà kéo chủ đề trở lại: “Đây là tiêu chí kén vợ kén chồng vài năm trước nhỉ, vậy bây giờ thì sao? Có thay đổi gì không?”
Hứa Dục không nói có, cũng không nói không, chỉ đáp: “Tuỳ cảm giác đi, cảm thấy ổn là được.”
“Ôi trời,” Tiền Chân gật đầu đồng ý: “Tôi đồng ý với câu này, tình cảm làm sao có thể rập khuôn được.”
Vừa dứt lời, nữ sinh lúc nãy lại bất chợt hét lên: “Đúng vậy!”
Tiền Chân bị chọc cười, cười nhìn Hứa Dục: “Quản lý fan của cậu.”
Hứa Dục liếc nhìn về hướng nữ sinh nọ, nói với Tiền Chân: “Được.”
Tiền Chân lật trang kịch bản, chuyển sang khâu tiếp theo.
Tiền Chân: “Chúng ta đều biết, mặc dù Dục Dục ít nói, nhưng cậu ấy có rất nhiều bạn bè, chúng ta xem các chương trình trước đây của cậu ấy cũng hiều, bạn bè của cậu ấy rất quan tâm đến cậu ấy.”
Nói về bạn bè, Hứa Dục lại bổ sung: “Ừm, để giúp tôi thực hiện cảnh quay, trong chương trình họ cũng thường tương tác với tôi.”
“Đúng vậy,” Tiền Chân cười cười: “Được rồi, vậy bây giờ, chúng ta chơi một trò chơi, chúng ta sẽ chọn ngẫu nhiên một người bạn may mắn từ danh bạ của Dục Dục, để Dục Dục tìm người đó vay tiền, xem đối phương có sẵn sàng đồng ý không.”
Hứa Dục gật đầu: “Được.”
Bọn họ đã xác định trước mục này, một lúc nữa Tiền Chân sẽ lướt qua danh bạ của Hứa Dục.
Cả hai cũng đã thầm xác nhận riêng xem những bạn bè nào trong danh bạ là có thể được liên lạc, chỉ cần chọn ngẫu nhiên một trong những bạn bè đó là được.
Hứa Dục đưa điện thoại di động trong túi ra, danh bạ của Hứa Dục hiện lên trên màn hình lớn.
“Danh bạ rất nghiêm túc đó, không phải tên người thì lại là chủ tịch gì gì đó, các bạn xem đi,” Tiền Chân nhanh chóng lướt lướt, sau đó dừng lại: “Chủ tịch Trần, chủ tịch Đặng, chủ tịch Lâm,” Tiền Chân hỏi Hứa Dục: “Cậu có thể nhớ họ là ai chứ?”
Hứa Dục gật đầu: “Nhớ.”
“Trong danh bạ không có nhiều người lắm, ấy” Tiền Chân đột nhiên ngẩng đầu: “Anh trai là ai?”
Hứa Dục: “Là anh trai tôi.”
Tiền Chân: “Được rồi, ấy…, Bành Bình Bình, Tề Nhiên, chọn ai đây nhỉ? Tô tiên sinh, chủ tịch Đường.”
Đúng lúc này, khán đài bất ngờ: “Aaaaaa.”
Tiền Chân sửng sốt: “Làm sao thế?” Cô ấy liếc nhìn khán giả, lại nhìn vào điện thoại, hỏi: “Các bạn đang gọi tên à?”
Một đám đông người xem: “Aaaa.”
Tiền Chân bối rối: “Ai thế?”
Đối tượng: “#%@&*”
Tiền Chân mỉm cười: “Lộn xộn gì vậy, để tôi hỏi từng cái một đi, Bành Bình Bình?”
Khán giả: “Không phải!”
Tiền Chân đi từ dưới lên: “Chủ tịch Đường?”
Khán giả: “Không phải!”
Tiền Chân: “Ai vậy, Tề Nhiên?”
Khán giả có chút nóng nảy, âm thanh càng lúc càng lớn: “Không phải!”
Hứa Dục suýt chút nữa bật cười.
Tiền Chân nói tiếp: “Tô tiên sinh?”
Khán giả: “Aaaaa%#aa.”
Tiền Chân đặt điện thoại xuống một chút, cúi đầu nháy mắt nhìn Hứa Dục, dùng ánh mắt hỏi Hứa Dục liệu có thể gọi điện thoại cho người này được không?
Hứa Dục gật đầu, chớp chớp mắt biểu thị có thể.
Tiền Chân nhấc điện thoại lên: “Vậy được rồi, nếu mọi người đã phản ứng dữ dội như vậy, chúng tôi sẽ gọi cho Tô tiên sinh.”
Khán giả: “Aaaaa.”
Hứa Dục hé miệng không nói lời nào.
Tiền Chân mơ hồ, cười lẩm bẩm: “Tình huống gì vậy?”
Cứ thế điện thoại được gọi đi, Tiền Chân trả lại điện thoại cho Hứa Dục, đặt tay lên môi, để mọi người không phát ra âm thanh.
Khán giả cực kỳ phối hợp.
Chưa đầy 3 giây, điện thoại đã được nhấc máy.
“A lô, chủ tịch Tô.” Hứa Dục lên tiếng trước.
Đầu bên kia điện thoại có chút nghi hoặc: “Hả?”
Từ trong khoé mắt, Hứa Dục trông thấy các cô gái dưới khán đài đều đang bụm miệng, còn có hai cô gái ở hàng ghế đầu ôm nhau, điên cuồng giậm chân.
Hứa Dục nghiêm túc: “Chào anh, chủ tịch Tô.”
Đầu bên kia dường như cười: “Chào cậu, chủ tịch Hứa.”
Hứa Dục cố gắng hết sức để không cười: “Là như thế này, tôi có chút việc gấp, có thể cho tôi mượn một ít tiền không?”
Đầu bên kia: “Cần bao nhiêu?”
Hứa Dục nháy mắt với Tiền Chân, Tiền Chân giơ năm đầu ngón tay ra.
Hứa Dục: “Năm trăm ngàn.”
Tiền Chân kinh ngạc, vội vã xua tay.
Mà đầu bên kia đã trực tiếp nói: “Được, đưa cậu thế nào?”
Tiền Chân càng kinh ngạc thêm, cũng lấy tay bụm miệng.
Hứa Dục cố gắng nghiêm túc: “Chút nữa sẽ cho anh số thẻ.”
Đầu kia: “Được.”
Hứa Dục: “Cảm ơn chủ tịch Tô.”
Đầu kia: “Không cần khách khí.”
Hứa Dục: “Vậy tôi cúp trước.”
Đầu kia: “Được.”
“Tút tút tút.”
Hứa Dục cúp điện thoại.
Tiền Chân lấy hai tay bưng mặt, hết sức inh ngạc: “Không phải chứ Hứa Dục, tôi chỉ muốn cậu mượn năm chục ngàn, sao lại là năm trăm ngàn? Có điều trời ạ, bạn cậu đúng là sảng khoái thật đấy, còn không hỏi lại chút nào sao?”
Không đợi Hứa Dục kịp nói gì, Tiền Chân đã quay đầu hỏi khán giả: “Các bạn có biết Tô tiên sinh này là ai không?”
Khán không thể bình tĩnh nữa.
Có lẽ là cảm thấy, dù sao lúc này có nói gì thì Tiền Chân cũng không nghe rõ được.
Đơn giản chỉ trực tiếp…
“Aaaaaaaaa.”