Chương 35: Lừa anh là cún con
- Trang Chủ
- Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu
- Chương 35: Lừa anh là cún con
Talk show tối mai là chương trình mà chị Vân đã giúp Hứa Dục tranh thủ được lúc còn ở công ty, đó là một chương trình đã được thực hiện trong rất nhiều năm, mặc dù đã không còn hot nữa, nhưng lượng người xem vẫn khá cao.
Khi cậu còn là nghệ sĩ của công ty cũng đã thống nhất thời gian ghi hình với ekip chương trình, song vì vướng phải một số việc không thể thu xếp ổn thỏa cho nên chỉ đành bỏ lỡ.
Sau đó, phía Hứa Dục cũng liên hệ lại, thế nhưng ekip chương trình không sắp xếp được thời gian, cứ thế kéo dài đến tận bây giờ.
Chẳng qua lần này chính ekip chương trình đã chủ động liên hệ với studio, thậm chí còn chủ động điều chỉnh thời gian phù hợp khi studio trả lời rằng thời gian ghi hình không thích hợp.
Giới giải trí vốn rất thực dụng, khi ấy Hứa Dục chẳng hề nổi tiếng, nhưng bây giờ đã khác rồi.
Kết hợp với phương hướng phát triển hiện tại của Hứa Dục, đôi bên đã thảo luận xong xuôi, Hứa Dục có thể hát trong chương trình, nội dung phỏng vấn cũng sẽ thiên về âm nhạc.
Sau nhiều năm kể từ khi ra mắt, đây gần như là lần đầu tiên Hứa Dục có thể biểu diễn âm nhạc của mình trong một chương trình không liên quan đến ca nhạc.
Nội dung của cuộc phỏng vấn đã được gửi về mail của cậu, ngoại trừ một số phân đoạn tương tác ngẫu hứng, những phần còn lại đều không có vấn đề gì.
Ngoài cuộc phỏng vấn này, chuyến đi tới Kiến thị còn có công việc khác nữa, trong đó hai việc quan trọng nhất là bài hát chủ đề của bộ phim “Người Thứ Hai” và gặp mặt Quý Chu Xuyên.
Trong phòng piano, Hứa Dục luyện tập lại các bài hát sẽ được biểu diễn trong chương trình một lát trước, sau đó mới tiếp tục viết bài hát của mình.
Đến giờ giải lao, cậu lấy điện thoại ra, lướt hết cái nọ đến cái kia.
Đầu tiên là xem bình luận dưới Weibo của Tô Nguyên Cửu.
Sau đó lại nhấn vào KAYOU.
Đã lâu như vậy rồi, biết bao nhiêu người hô hào “để tôi để tôi” dưới Weibo của Tô Nguyên Cửu, thế nhưng lượng video CP của Hứa Dục và Tô Nguyên Cửu trên KAYOU vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh.
Hứa Dục trở lại Weibo, vào mục Weibo có liên quan, tiếp theo chọn bình luận có liên quan, mở Weibo có liên quan, rồi nhấn vào bình luận có liên quan, sau đó lại ấn tiếp…
Bấm điện thoại một hồi, cậu vô tình trông thấy có người nhắc đến Từ Từ Ăn Đường.
Đột nhiên Hứa Dục lại nhớ tới lời Trịnh Học từng nói, Từ Từ Ăn Đường ship CP nào cũng thành.
Cho nên cậu lại quay về giao diện tìm kiếm, gõ “Từ Từ Ăn Đường 777”.
Bài đăng được ghim ở đầu Weibo của blogger này là đôi lời giới thiệu về bản thân, Hứa Dục nhấp vào phần bình luận của bài đăng tự giới thiệu kia, quả nhiên phát hiện bên dưới là một loạt bình luận “Xin đại thần ship CP XX với XX”, thậm chí còn có một số người cầu duyên phía dưới.
Hứa Dục ấn bình luận, nhưng khi ô soạn thảo văn bản hiện lên, cậu lại hủy bỏ.
Hứa Dục trở về trang cá nhân của Từ Từ Ăn Đường, nhưng không thoát ra mà chỉ nhìn chằm chằm vào ô chức năng bên dưới, nhìn một hồi lâu, cậu mới cắn răng bấm vào ô nhắn tin riêng.
Người dùng xyyyyyy: Xin chào, bạn có hứng thú ship Hứa Dục với Cố Nguyên Cửu không?
Tin nhắn vừa được gửi đi, màn hình điện thoại đột nhiên lóe lên, Hứa Dục giật mình đến mức suýt nữa hất văng điện thoại.
Là một cuộc gọi đến, Trịnh Học gọi cho cậu.
Trái tim Hứa Dục bị kích thích, đột nhiên loạn nhịp mất vài giây, sau đó cậu mới bắt máy.
“A lô.”
“Đậu má!” Trịnh Học vừa mở miệng đã phun ra một câu: “Tô Nguyên Cửu đăng Weibo rồi kìa, mày biết chưa?”
Hứa Dục: “Tao biết rồi.”
Trịnh Học: “Tao vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy cái tin này, sốc muốn chết luôn, anh ta có ý gì thế?”
Hứa Dục đặt bản thân vào vị trí của Tô Nguyên Cửu, tuỳ tiện giúp Tô Nguyên Cửu suy nghĩ một chút: “Có lẽ anh ấy chỉ tò mò thôi.”
Hứa Dục nhớ tới những lời giải thích về CP mà mình mới nói với Tô Nguyên Cửu tối qua.
Hai người trong một CP có thể không cần phải có bất cứ quan hệ nào, rất nhiều cặp đôi đều do fans hâm mộ tự gán ghép tìm niềm vui mà thôi, hết thảy những điều này đều là tự định nghĩa.
Ở đầu dây bên kia, Trịnh Học bật cười: “Ngoài việc thích mày, tao không thể tưởng tượng được anh ta xuất phát từ thái độ gì mà đăng bài Weibo đó,” Trịnh Học vừa dứt lời, lại lập tức “à” một tiếng: “Tô Nguyên Cửu trả lời bình luận rồi này.”
Hứa Dục lập tức ngẩng đầu lên: “Anh ấy trả lời gì?”
Trịnh Học nói: “Anh ta nói mình là fans của mày.”
Mặc dù đã hỏi Trịnh Học, nhưng Hứa Dục vẫn bật loa ngoài lên, sau đó tự bấm vào Weibo.
Đúng là Tô Nguyên Cửu đã trả lời bình luận, chẳng qua chỉ trả lời một câu.
Có cư dân mạng hỏi: Hai người có quan hệ gì vậy? Sao đột nhiên trở thành CP thế?
Tô Nguyên Cửu đáp: Tôi là fans của cậu ấy.
Hứa Dục cúi đầu xuống, trầm giọng nói: “Mày xem, anh ấy nói mình là fans của tao rồi mà.”
Ở đầu bên kia, Trịnh Học thốt lên một tiếng đầy sâu xa, có lẽ là đang tưởng tượng, cũng có lẽ là đang thử đặt mình vào vị trí đó.
Ai mà không muốn có một video CP với thần tượng chứ.
“Được rồi.” Đột nhiên Trịnh Học vơi bớt nỗi kích động.
Nhưng ngay sau đó, cậu chàng lại hỏi Hứa Dục một câu rất quan trọng: “Mà này, sáng nay tao quên hỏi mày, mày có muốn yêu đương với Tô Nguyên Cửu không?”
Hứa Dục ngập ngừng đôi chút.
Cậu thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Hứa Dục: “Không biết nữa.”
Nói xong, cậu suy ngẫm một lát, lại bổ sung: “Nhanh quá.”
Trịnh Học thở dài một tiếng, vài giây sau bỗng nhiên lại trở nên hưng phấn: “Mợ nó! Hứa Dục ơi, mày mau vào xem Weibo của Từ Từ Ăn Đường đi,” như thể sợ Hứa Dục sẽ quên mất Từ Từ Ăn Đường là ai, cậu chàng nhanh nhảu giải thích ngay: “Là người hôm qua tao đã nói với mày ấy, blogger ship CP nào là chuẩn CP đó, nhớ không?”
Trịnh Học còn chưa giải thích hết câu, Hứa Dục đã bấm vào Weibo của người ta rồi.
Hứa Dục: “Nhớ.”
Trịnh Học ở bên kia vẫn đang chỉ đạo: “Mày tìm Từ Từ Ăn Đường 777 ấy, những tài khoản khác đều là giả hết.”
Hứa Dục đã nhìn thấy bài viết mới nhất vừa mới được đăng lên ở bên dưới bài ghim đầu tiên trên Weibo.
Hứa Dục: “Ừm.”
“Thấy chưa, thấy chưa?” Trịnh Học kích động hỏi.
Hứa Dục: “Thấy rồi.”
Từ Từ Ăn Đường chia sẻ Weibo của Tô Nguyên Cửu, chỉ viết một dòng: “Để tôi lo.”
Hứa Dục nhìn bài đăng này, nhỏ giọng nói: “Cô ấy cầu gì chốt nấy sao?”
Trịnh Học bên kia vẫn đang sốc nặng, chợt khựng lại: “Cầu gì chốt nấy gì cơ? Ai cầu cô ấy cái gì?” Không chờ Hứa Dục trả lời, Trịnh Học chợt lớn tiếng la lên: “Đừng nói với tao là mày đi cầu đấy.”
Cả người Hứa Dục nóng bừng “Tao, tao không có.”
“Ha ha ha căng thẳng, nói dối ắt nói lắp,” Trịnh Học hỏi Hứa Dục: “Mày cứ nói đi, có phải mày không?”
Hứa Dục: “…”
Thấy Hứa Dục không nói lời nào, Trịnh Học kinh ngạc: “Không phải chứ, thật sự là mày sao?”
Hứa Dục: “…Ừ.”
Trịnh Học: “Ha ha ha ha nguy rồi ha ha ha, sao lại buồn cười quá vậy ha ha.”
Trịnh Học cười đến mức không thể dừng lại được.
Hứa Dục thì chẳng cười nổi.
“Khụ khụ,” Qua một hồi lâu, cuối cùng Trịnh Học ngừng cười: “Được rồi, được rồi, mày xem, Từ Từ Ăn Đường đã ra tay, ổn rồi đó người anh em à.”
Hứa Dục: “Ờ.”
Trịnh Học: “Mày không muốn sao?”
Hứa Dục không lên tiếng.
Trịnh Học cười hỏi: “Mày có muốn không nào?”
Hứa Dục thấp giọng: “Muốn.”
Trịnh Học lại bắt đầu cười, càng cười càng lớn tiếng.
“Trời ạ, sao mày lại dễ thương vậy chứ, hôm nay tao mới phát hiện ra mày ngoài lạnh trong nóng như thế đó, muốn thì nói thẳng luôn đi, tao sẽ cười nhạo mày chắc?”
Hứa Dục: “Thế bây giờ mày đang làm gì đấy?”
Trịnh Học: “Ha ha ha không cười, không cười.”
Không biết Trịnh Học ở đầu bên kia suy nghĩ điều gì, cậu ta dừng lại đôi chút, rồi lại bất chợt cười rộ lên đầy xấu xa: “Ôi chao, sau này Tô Nguyên Cửu yêu đương với mày rồi, chẳng biết sẽ cưng chiều mày đến mức nào đây, tao chúc phúc cho bọn mày trước nha.”
Hứa Dục: “Đội ơn mày.”
Trịnh Học: “Khách sáo quá đi mất.”
Hứa Dục vẫn phải luyện hát, cậu cũng không tán gẫu Trịnh Học quá lâu mà cúp máy thoại ngay sau đó.
Đương nhiên, cũng có thể là không chịu nổi cái nết của Trịnh Học.
Cái gì vậy chứ.
Tức quá đi mất.
Sau khi cúp máy, Hứa Dục đã thực sự luyện hát trong đúng năm phút.
Sau đó lại cầm điện thoại lên.
Trong một thời gian ngắn ngủi, cậu và Tô Nguyên Cửu đã dắt tay Từ Từ Ăn Đường cùng nhau lên hotsearch.
Có người chúc phúc, có người ăn dưa, có người hỏi Hứa Dục là ai, có người hỏi Tô Nguyên Cửu có đúng là Tô Nguyên Cửu của JSS không?
Tiếng tốt lẫn tiếng xấu, thoáng cái đã bùng nổ, lượt theo dõi Weibo của cả ba người đều tăng lên không ít.
Đúng là đánh cá ba phút phơi lưới nửa tiếng*, Hứa Dục chẳng viết nổi chữ nào, trái lại còn sắp lướt nát Weibo luôn rồi.
(*) Ý chỉ việc không tập trung, xao nhãng trong công việc, không làm liên tục mà hay gián đoạn.
Cậu mải mê lướt một hồi, màn hình điện thoại đột nhiên lóe sáng rồi đổi giao diện.
Lần này là cuộc gọi của chị Vân.
Hứa Dục nhấc máy: “A lô, chị Vân.”
Giọng nói của chị Vân truyền tới từ đầu dây bên kia: “Em đã xem bài đăng trên Weibo của Tô Nguyên Cửu chưa?”
Hứa Dục: “Xem rồi, có chuyện gì vậy ạ?”
Chị Vân: “Ừ thì…”
Hứa Dục suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Có ảnh hưởng gì sao?”
Chị Vân: “Chắc là có một chút.”
Hứa Dục liếm liếm môi: “Ảnh hưởng gì vậy ạ?”
Chị Vân bỗng nhiên bật cười: “Em nổi tiếng hơn rồi, em xem cả ngày hôm nay có bao nhiêu cái hotsearch về mình đi. Vừa rồi còn có một blogger rất nổi tiếng chia sẻ bài đăng của Tô Nguyên Cửu đấy, nhưng chắc em không biết cô ấy là ai đâu, ha ha.”
Chị Vân cười nói: “Nói chuyện nghiêm túc nào, chị gọi điện qua để nhắc em chuyện này không cần phản hồi lại, lướt Weibo cẩn thận một chút, tốt nhất là dùng tài khoản phụ ấy. Lát nữa trợ lý sẽ đăng nhập Weibo của em, chia sẻ lại một vài quảng cáo.”
Hứa Dục: “Vâng.”
Chị Vân: “Ok, hết chuyện rồi, mai gặp nhé.”
Sau khi chị Vân cúp máy, phòng tập piano bỗng nhiên trở nên thật yên tĩnh.
Trên điện thoại, màn hình cuộc gọi của chị Vân biến mất, thứ xuất hiện lại là bài đăng Weibo vừa rồi của Tô Nguyên Cửu.
Nắng chiều nghiêng ngả rơi xuống từ cửa sổ, vẽ ra một hình chữ nhật màu vàng sáng rực dưới mặt đất, trên không trung có vô vàn hạt bụi li ti, những hạt bụi nhỏ bé tự do di chuyển và va chạm vào nhau trong phòng luyện đàn ấm áp.
Khi chúng va vào Hứa Dục, tốc độ di chuyển bỗng trở nên nhanh hơn.
Lần đầu tiên, Hứa Dục cảm nhận được niềm vui sướng nho nhỏ toát ra từ trong trái tim, tựa như những hạt bụi nhỏ đang nhún nhảy trên người cậu này.
Ba mươi phút phơi lưới là ba mươi phút nhìn chằm chằm vào điện thoại, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô nữa chứ.
Điện thoại lại lần nữa reo vang.
Hứa Dục bị dọa cho giật mình, cũng ý thức được vừa rồi mình đã làm những chuyện ngớ ngẩn gì.
Lần này là Tô Nguyên Cửu gọi đến.
Hứa Dục nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại gần tắt mới bắt máy.
“A lô.”
Tô Nguyên Cửu hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Hứa Dục đáp: “Ở nhà thôi.”
Tô Nguyên Cửu “ừ” một tiếng, nói: “Tôi vừa đăng Weibo, cậu có nhìn thấy không?”
Hứa Dục: “Không.”
Tô Nguyên Cửu không chút nghi ngờ, lại nói tiếp: “Tôi nói muốn xem video CP của chúng ta.”
Giọng điệu của Hứa Dục rất bình tĩnh: “Vậy à, có chuyện gì sao?”
Tô Nguyên Cửu cười một tiếng: “Trợ lý của tôi nói chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cậu, nên tôi muốn hỏi cậu một chút, nếu không thỏa đáng thì tôi sẽ xóa ngay.”
Hứa Dục vẫn tỏ vẻ không để ý: “Không sao đâu.”
“Không sao là tốt rồi, chỉ là,” Giọng Tô Nguyên Cửu dịu dàng hơn một chút: “Nghe giọng cậu hình như không vui vẻ cho lắm?”
Hứa Dục hơi ngẩng đầu lên: “Đâu có, tôi đâu có không vui.”
Tuy nói là không phải, nhưng chính Hứa Dục cũng có thể nghe ra được, giọng điệu của mình chẳng vui vẻ tẹo nào.
Quả nhiên, Tô Nguyên Cửu ở đầu bên kia hoàn toàn không tin tưởng.
Tô Nguyên Cửu: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
Hứa Dục: “Không, không có chuyện gì hết, tôi không hề không vui.”
Tô Nguyên Cửu: “Nói dối tôi thì là gì?”
Hứa Dục đáp lời Tô Nguyên Cửu: “Nói dối anh thì là cún con,” cậu nói tiếp: “Tô Nguyên Cửu, anh đúng là trẻ con.”
Tô Nguyên Cửu cười: “Trịnh Học không ở đấy à?”
Hứa Dục: “Cậu ấy về rồi.”
Tô Nguyên Cửu à một tiếng, hỏi Hứa Dục: “Ngày mai cậu có rảnh không?”
Trong lòng Hứa Dục lẩm bẩm một câu ‘không hỏi hôm nay’, rồi tỉnh bơ đáp: “Ngày mai tôi phải đi Kiến thị có việc.”
“Kiến thị à,” Tô Nguyên Cửu suy nghĩ một chút, nói: “Cậu nói xem có trùng hợp hay không, ngày mai tôi cũng đi Kiến thị đấy.”