Chương 129 - ۵ Hồi 32: Ai lạc tương sinh (4) ۵
- Trang Chủ
- Họa Quốc - Thức Yến - Thập Tứ Khuyết
- Chương 129 - ۵ Hồi 32: Ai lạc tương sinh (4) ۵
Chàng lập tức gọi thị vệ ban bố lệnh xuống dưới. Đến khi mọi chuyện xong xuôi thì đã gần giờ Ngọ. Cung nữ dọn cơm nước lên, Tạ Trường Yến nhận lấy, bê đến chỗ Chương Hoa: “Ta biết bây giờ bệ hạ ăn không vô nhưng mà…”
Chương Hoa lập tức cầm đũa lên ăn.
Tiếp theo còn một trận chiến phải đánh, dù không muốn ăn thế nào cũng phải cố mà ăn. Tạ Trường Yến nhìn Chương Hoa gấp từng đũa từng đũa thức ăn đầy nhét vào miệng mình, trái tim nàng mềm ra.
Bệ hạ, chúng ta trải qua nhiều chuyện như thế, mỗi chuyện đều cảnh báo chúng ta rằng khóc cũng vô dụng, phải nhanh chóng giải quyết vấn đề, cần bình tĩnh, vững vàng, kiên cường.
Nhưng mà… nhưng mà…
Tạ Trường Yến bỗng tiến lên ôm lấy Chương Hoa.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc họ quen biết nhau đến nay nàng chủ động ôm Chương Hoa.
Chương Hoa ngẩn người ra, sau đó từ từ buông bát đũa xuống.
Tạ Trường Yến ôm chàng chặt hơn một chút, áp môi mình lên đỉnh đầu chàng, nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, muốn khóc không?”
Chương Hoa khẽ nhúc nhích như muốn thoát ra.
Tạ Trường Yến bật cười, giọng nói dịu nhẹ như bàn tay lướt qua tóc chàng: “Ta có một… cách khóc rất rất hay.”
Các cung nữ bê hai thùng đầy nước vào rồi khom người lui ra.
Tạ Trường Yến buộc tóc lên, bước đến trước một thùng nước, liếc Chương Hoa một cái, hít sâu một hơi rồi úp mặt mình xuống nước.
Nàng nắm vách thùng, mở mắt trong nước, nhìn làn nước uốn lượn xung quanh, yên tĩnh vô cùng.
Sau đó nàng thầm đếm nhịp tim, đếm đến không thể chịu được nữa mới ngoi dậy, mặt ướt sũng chớp mắt nhìn Chương Hoa.
“Từ khi còn nhỏ ta đã biết cha mất trên biển, thế nên ta luyện lặn ngụp từ nhỏ, lâu dần thích luôn cảm giác ở dưới nước. Mỗi lần không vui ta sẽ nhảy xuống hồ, ôm gối khóc một trận dưới đó. Đến khi trở lên bờ, mặt mày ướt nhem, chẳng ai biết ta đã khóc cả.” Tạ Trường Yến bỗng bật cười, “Bệ hạ có muốn thử không?”
Chương Hoa nhìn nàng, trong lúc Tạ Trường Yến nghĩ chàng không muốn thử thì chàng cúi người ụp mặt xuống nước.
Tạ Trường Yến đếm giúp chàng.
Một, hai, ba…
Khóc đi, hệ hạ
Thật ra khóc chẳng có tác dụng gì, không thể khiến thời gian quay ngược trở lại, ngăn cản sai lầm của Thái thượng hoàng, cũng không thể bắt được trưởng công chúa để bà ta chịu sự trừng phạt. Thậm chí, nhiều lúc khóc quá mức còn làm cơ thể mệt mỏi, trống rỗng, khó chịu hơn.
Nhưng mà, hỷ nộ ái ố là chuyện thường tình của con người. Là cách bồi thường mà trời cao ban tặng cho con người. Bởi vì tâm hồn chúng ta quá yếu ớt, rất dễ chịu tổn thương, mà nước mắt là một liều thuốc độc nhất vô nhị, có thể làm lành những vết thương mắt thường không nhìn thấy.
Vậy nên, khóc đi bệ hạ… không sao cả.
Giống ta năm đó vậy, nghi ngờ thân phận thật sự của chàng nên nhảy xuống hồ khóc một trận.
Giống ta năm đó vậy, sau khi mẫu thân bị sát hại nhảy xuống biển khóc một trận.
Không ai nhìn thấy, cũng không ai biết.
Chương Hoa ngâm trong nước rất lâu, giữa chừng ngoi lên hít thở mấy lần.
Đến khi chàng đứng thẳng dậy, đôi mắt không có dấu hiệu sưng đỏ mà còn trong sáng hơn trước, giống như mặt kính mờ sương được lau chùi, sáng bóng trở lại.
Tạ Trường Yến chờ bên cạnh đưa khăn lau đến, mỉm cười ngọt ngào với chàng: “Tin vui. Đông Bích Hầu nói Hạc Công không sao rồi.”
Phong Tiểu Nhã nằm ngửa trên giường, hai tay đặt ngay ngắn bên hông, đến cổ cũng không nghiêng lệch tí nào, mắt nhìn lên xà nhà.
Sắc mặt y vẫn rất tệ nhưng ánh mắt đã có thần hơn nhiều.
Lúc Chương Hoa và Tạ Trường Yến đến nơi, y đang nói chuyện với Giang Vãn Y.
“Độc của Tạ Tri Hạnh đã giải tại sao vẫn chết?”
Tạ Trường Yến khựng lại, nàng cũng rất tò mò chuyện này.
Giang Vãn Y trầm ngâm một lát mới đáp: “Là y thuật ta không tinh. Thấy khí mạch hắn yếu ớt cứ nghĩ là do độc, đến giờ nghĩ kỹ lại mới thấy hẳn là bởi cơ thể sớm đã tàn rồi. Bệnh tình trên đầu khó khống chế nhất, người bệnh tật từ bé, gặp thêm chuyện đau lòng thì sống chết chỉ trong một khoảnh khắc.” Nói đến đây, hắn nhìn Phong Tiểu Nhã, “Hạc Công cũng vậy, tuyệt đối phải giữ gìn sức khỏe.”
Nhưng Phong Tiểu Nhã chỉ cười: “Ta có phải bị bệnh ở đầu đâu.”
Giang Vãn Y cười, đứng dậy thu dọn hòm thuốc: “Ngài có biết người làm đại phu thích người bệnh nào nhất và ghét người bệnh nào nhất không?”
“Ồ?”
“Thích nhất là người liều mạng cố gắng cho dù chỉ còn một tia hy vọng cũng phải nắm chặt lấy mà sống tiếp.”
Chương Hoa bỗng lên tiếng: “Cơ Anh sao?”
Tạ Trường Yến sững người. Cơ Anh? Bạch Trạch công tử của Bích quốc? Tháng trước y bị giết rồi, sau khi tin tức truyền ra, tứ quốc chấn động. Khi đó nàng và bệ hạ đang trên đường bí mật về kinh, không có thời gian để ý, vả lại lúc ấy bệ hạ còn mất trí nhớ, hoàn toàn chẳng nhớ ra y là ai, nghe tai này lọt tai khác mất rồi.
Lẽ nào chuyện này còn có ẩn tình khác?
Giang Vãn Y không đáp mà nói tiếp: “Ghét nhất đương nhiên là người nhìn thì có vẻ rất phối hợp nhưng thật ra không hề muốn sống như ngài.”
Phong Tiểu Nhã nhướn nhướn mày: “Ta cảm thấy ta không phải loại người này.”
“Vậy thì tốt.” Giang Vãn Y nói xong thì tự ra về, đến vội vã mà đi cũng vội vã.
Cát Tường bên cạnh nói: “Hôm nay hầu gia còn phải chạy ba nơi khám cho người bệnh.”
Chương Hoa cảm thán nói: “Bích quốc quả là nơi sinh nhiều nhân tài…”
Tạ Trường Yến lập tức nói: “Đại Yên cũng không thua nhé! Có ta và Oa lão đây mà!”
Phong Tiểu Nhã và Chương Hoa nhìn nhau bật cười. Không khí nặng nề trong điện Chấp Minh tức khắc bị xua tan.
Tạ Trường Yến nghĩ, tốt thật, ít nhất còn Hạc Công ở đây, ở bên cạnh bệ hạ trong lúc nguy nan.
Dường như nhìn ra suy nghĩ của nàng, Phong Tiểu Nhã quay sang nhìn nàng, nói: “Yên tâm, ta thật sự không phải loại người như Giang Vãn Y nói.”
“Ừ.” Chương Hoa đáp, “Như Ý Môn chưa trừ, trẫm không cho phép ngươi chết.”
Lần này đến cả Tạ Trường Yến cũng không kìm được bật cười.
Trong lúc Tạ Trường Yến nghĩ hành động truy bắt trưởng công chúa sẽ kéo dài rất lâu, tiêu hao nhiều công sức nhân lực mới thành thì bất ngờ thay, tối đêm đó, một chiếc kén bướm đỏ từ tay Cát Tường giao đến cho Chương Hoa.
Chương Hoa lấy mảnh vải trong kén ra ngay trước mặt Tạ Trường Yến, đọc xong nội dung bên trên cả hai đều ngỡ ngàng.
Họ lập tức chuẩn bị xe, lên đường.
“Có khi nào là bẫy không?” Tạ Trường Yến không khỏi đa nghi.
Chương Hoa siết chặt mảnh vải trong tay, không nói gì. Chàng cũng không chắc chắn đây có phải cái bẫy hay không.
Bởi vì mảnh vải này là Hội Uý quận chúa viết, bên trên chỉ có một câu: “Chúng ta đang ở nhà trúc trên rừng Vạn Dục.”