Chương 9: Giây Phút Ấy Phải Chăng Đã Rung Động?
- Trang Chủ
- Hoa Lê Như Mộng - Mộc Nhiên
- Chương 9: Giây Phút Ấy Phải Chăng Đã Rung Động?
Ngay từ khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy nàng ấy, hắn liền có cảm giác muốn giữ nàng lại.
“Cô nương thích là được, chúng ta không cần phải khách sáo.” Hắn một thân áo bào trắng không ngại quần áo bị dính máu vấy bẩn, liền trực tiếp ôm lấy nàng ấy đưa vào trong xe ngựa.
Khi xe ngựa đi đến Nam Cung sơn trang, Đàm Tịch Yên đang dựa người ngồi dựa người nhắm mắt trong vườn liền bị tiếng cười của một nữ nhân đánh thức, khi nàng khẽ run run mở đôi mắt ra nhìn liền thấy hắn đang ôm một tuyệt thế mỹ nhân đi vào.
Trên khuôn mặt thanh tú của nàng có chút thay đổi, nàng dừng lại một chút, cúi đầu thấp giọng nói: “Phu quân, cô nương này là?”
“Từ giờ trở đi, nàng ấy sẽ sống ở đây.” Đối với câu hỏi của Đàm Tịch Yên, hắn chưa bao giờ giải thích mà chỉ gạt đi.
“Ta tên Nam Cung Thanh Uyển.” Thì ra hắn đã có thê tử, Nam Cung Thanh Uyển xấu hổ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn không phấn son nhưng trông rất quyến rũ lúc này nhìn có chút tái nhợt, nàng động đậy thân thể, chủ động ngồi xuống bên cạnh.
“Nào, ngồi xuống đây.” Nam Cung Thanh Quyết nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng ấy, sau đó dìu nàng ấy ngồi xuống.
“Thì ra là Thanh Uyển cô nương, ta là phu nhân của Nam Cung sơn trang, tên ta là Đàm Tịch Yên.” Đôi mắt ẩm ướt của Đàm Tịch Yên hiện lên vẻ cay đắng, nhưng khóe mắt hơi nhếch lên, khiến nàng trông yếu đuối như nước.
Giọng nói nhẹ nhàng bình thản.
“Nam Cung phu nhân, làm phiền người rồi.” Nàng ấy tuy rằng mắt đã không thấy, nhưng tâm thì vẫn sáng.
“Thanh Uyển cô nương có phải đã bị thương rồi sao? Tại sao vết thương vẫn còn chảy máu thế?” Chân mày lá liễu của nàng khẽ cau lại nhìn vết thương trên người của Thanh Uyển.
Ở thành Thiên Thủy, Đàm gia nổi tiếng với nghề hành y, thân là đại tiểu thư của Đàm phủ, nàng chỉ cần nhìn liền biết ngay nàng ấy đã bị thương.
“Ta cũng không biết tại sao lại bị thương, cảm giác toàn thân như bị roi quất.”
“Phu quân, Thanh Uyển cô nương chắc chắn đã bị thương không ít. Nếu vết thương không được làm sạch kịp thời, có thể sẽ bị nhiễm trùng.” Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt lãnh đạm.
Rốt cuộc nàng ấy là ai?
Hai năm trôi qua trong chớp mắt.
Trang chủ của Nam Cung sơn trang lần này đã đem theo một nữ tử xinh đẹp thần bí đến tham gia lễ hội được tổ chức ba năm một lần tại thành Vân Trung.
Hầu hết các thương nhân giàu có đều đến đó để tham dự.
Nhớ đến bốn năm trước, Nam Cung Thanh Quyết thành thân với thần y cứu người vô số, cũng là thiên kim Đàm gia Đàm Tịch Yên, đây cũng được xem là một mối lương duyên tốt đẹp.
Đàm Tịch Yên là một tài nữ được mọi người ở thành Thiên Thủy khen ngợi, nàng tinh thông cầm kỳ thi họa, t tính tình hiền lành, lễ phép và khiêm tốn.
Nhưng không ngờ chỉ vỏn vẹn trong vài năm ngắn ngủi, địa vị phu nhân chính thức của Đàm Tịch Yên lại sa sút nhanh chóng như vậy.
Hai năm trước, có thông tin cho rằng có một nữ nhân xinh đẹp và bí ẩn xuất hiện bên cạnh hắn, nàng ấy được Nam Cung Thanh Quyết đích thân đặt tên là Thanh Uyển.
Bất luận là hắn đi đâu, đều cũng sẽ đưa nàng ấy đi theo. Lễ hội quan trọng như thế này mà hắn lại đưa theo Nam Cung Thanh Uyển, vậy thì phu nhân của hắn sẽ không màng gì chứ? Cũng có rất nhiều người muốn được xem kịch hay đang diễn ra ở Nam Cung sơn trang.
Nhưng lúc này tại Nam Cung sơn trang lại hết sức yên bình.
“Thanh Uyển, tỷ đã thấy đỡ hơn chưa?” Đàm Tịch Yên ngồi ở mép ghế, dùng đôi tay mảnh dẻ rút cây kim dài đang được châm cứu trên đầu của nàng ấy.
Sau đó nàng cầm lấy chiếc khăn lụa do người hầu đưa, giúp nàng ấy lau mồ hôi trên trán một cách vô cùng nhẹ nhàng.
“Tịch Yên, cảm ơn muội.” Một lát lâu sau, đôi mắt mệt mỏi của nàng ấy rốt cuộc cũng chậm rãi mở ra, nàng nhìn không rõ, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy bóng đen phía trước, sau đó yếu ớt mỉm cười với nữ nhân thanh nhã trước mặt.
“Tỷ không sao là tốt rồi.” Tịch Yên mỉm cười dịu dàng, sau đó nàng giúp nàng ấy chỉnh đốn lại y phục, ánh mắt liền liếc nhìn thấy một chữ “Tà” trên xương quai xanh thanh tú của nàng ấy.
Đã hai năm rồi, hai người từ người xa lạ lại trở thành tỷ muội tốt của nhau, độc trên cơ thể nàng ấy cũng chưa hoàn toàn được chữa khỏi, còn có mắt của nàng và cả ký ức của nàng ấy.
Nữ nhân này khiến người ta nhìn đều cảm thấy động lòng, rốt cuộc nàng ấy có một quá khứ như thế nào đây chứ.
“Tịch Yên” nàng chớp chớp đôi mắt khẽ ngước lên, hàng mi cong cong run rẩy, khẽ thở dài: “Gần đây ta luôn mơ thấy một người nam nhân mặc đồ đỏ đang điên cuồng gọi một người nữ nhân, nhưng ta lại không thể nghe thấy hắn đang gọi ai, nhưng ta thực sự có thể nhìn thấy diện mạo của hắn. Hắn là một nam nhân rất tuấn tú.”
Nói xong, nàng ấy lại thở dài, gần đây trong lòng luôn có một cảm giác khó chịu, trái tim dần dần bình tĩnh lại, giống như bị thứ gì đó đánh trúng, đau đớn không thể khống chế.
“Thanh Uyển, liệu người nam nhân mà tỷ nhìn thấy trong giấc mộng, có phải là người mà hai năm trước đi tỷ có nói là người tỷ yêu phải không?” Khóe môi Tịch Yên cong lên, nàng đem những chiếc kim châm đang được đặt bên cạnh thu hồi lại.
“Đôi khi, ta tự hỏi liệu có thể quay trở lại điểm xuất phát hay không.” Hai năm qua, trái tim nàng ấy luôn trống rỗng, như thiếu một điều gì đó.
Nàng mất đi ánh sáng, mất đi ký ức, có phải là do nàng ấy đã quá yêu sâu đậm rồi hay không?
Trong tiềm thức, luôn có một giọng nói nhắc nhở nàng rằng, có một nam nhân rất là yêu nàng.
“Trong cuộc sống, luôn có rất nhiều việc khó đoán, tỷ đừng có suy nghĩ quá nhiều.” Đàm Tịch Yên im lặng hồi lâu, khóe môi hiện lên nụ cười gượng gạo, hít một hơi thật sâu.
Nàng đứng dậy, đem chiếc khăn tay cho người hầu.
“Phu nhân, trang chủ đã trở về.” Lúc này Dịch Ngọc bước vào, cúi đầu bẩm báo.
“Không ngờ rằng phu quân lại về sớm hơn một ngày.” Trong ánh mắt lạnh nhạt trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên một tia gợn sóng.
“Tịch Yên, muội đi đến tiền viện đi. Ta không sao rồi, đừng quá lo lắng.” Mái tóc đen dài óng mượt của nàng ấy xõa ngang eo. Nàng ngồi dậy, trên khuôn mặt nhợt nhạt, tuy đôi mắt không nhìn thấy nhưng nàng vẫn nở nụ cười dịu dàng.
“Vậy tỷ nghỉ ngơi sớm đi nhé, nếu cảm thấy bản thân khó chịu ở đây, tỷ hãy nói với ta.” Đàm Tịch Yên khẽ gật đầu, ra lệnh cho nha hoàn ra ngoài.