Chương 4: Đêm Tân Hôn Bất Ổn
Đặt bàn tay mảnh khảnh của mình vào bàn tay to lớn và ấm áp của Nam Cung Thanh Quyết, giây phút này đây nàng như cảm thấy như mang cả sinh mạng của nàng cho hắn, nàng bước lên bờ bờ với nụ cười nhẹ trên môi.
“Nghe Đàm phu nhân nói, tiểu thư thích đến đây dạo chơi vào mùa hè, vì vậy cho nên ta đã trực tiếp đến đây, hy vọng không làm phiền đến Đàm tiểu thư.” Đôi môi mỏng của Nam Cung Thanh Quyết vô tình nhếch lên, ánh mắt liếc nhìn mái tóc đen nhánh của nàng, cùng với chiếc cổ duyên dáng và xương quai xanh rõ ràng, sau đó hắn đưa cho nàng chiếc hộp gấm trên tay.
“Đây là?” Nàng đưa tay cầm lấy, mở ra liền nhìn thấy đó là một chiếc vòng cổ tinh xảo.
Đôi mắt đen sâu của hắn hơi nheo lại, quét nhìn qua những bông hoa sen xung quanh, đôi môi mỏng hơi hé ra. “Tiểu thư thích hoa sen?”
“Không, ta thích nhất là hoa lê.” Đôi môi đỏ mọng của nàng nhếch lên một nụ cười ngọt ngào, đôi mắt nàng không dám nhìn thẳng vào người nam nhân tuấn tú trước mặt mà cứ rơi vào chiếc vòng cổ tinh xảo. Nàng thật sự thích nó.
Hắn khẽ cong môi, dùng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve con chuồn chuồn đang đậu trên tóc nàng, giọng nói chậm rãi rơi xuống: “Khi hoa lê nở rộ, ta sẽ đến đón tiểu thư về Nam Cung sơn trang, ở nơi đó có cả một rừng hoa lê, tiểu thư sẽ rất thích nó.”
“Khi hoa lê nở rộ” Khuôn mặt trắng nõn của nàng không khỏi đỏ ửng lên, khi nàng ngước lên nhìn, thì trùng hợp bắt gặp đôi mắt sâu thẩm của hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Khi chuyện hôn sự của đại tiểu thư thần y quán ở thành Thiên Thủy được truyền ra ngoài, những nam nhân có ý định muốn được cưới nàng làm thê tử liền không khỏi đau lòng, nhưng mà sau khi nghe được người thành thân với nàng là Nam Cung Thanh Quyết thì nhận ra rằng không thể so bì lại được, nên cũng chúc phúc cho hai người bọn họ.
Trong không khí vui vẻ, Đàm phu nhân chậm rãi bước vào, trên tay cầm một chiếc đĩa phủ khăn tay màu đỏ, sau đó vẫy tay với các nha hoàn lần lượt lui về phía sau.
“Mẫu thân!” Khóe môi nàng nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc, liền thấy mẫu thân đi tới, tay liền nâng váy đứng dậy.
Đàm phu nhân nhìn vẻ mặt hạnh phúc của con gái bằng ánh mắt trìu mến: “Nào, đã ta nhìn kỹ tân nương, nhìn khuôn mặt tròn như quả trứng của con này, đẹp làm sao.”
“Mẫu thân, người đừng trêu Yên nhi nữa.” Trong mắt nàng hiện lên vẻ ngượng ngùng.
“Haha, con cũng biết xấu hổ ư.” Đàm phu nhân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hai người cùng ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, sau đó đặt chiếc đĩa trên tay lên bàn.
“Mẫu thân, đây là gì?” Nàng nhấc tấm vải đỏ che lên và hỏi.
Đó không phải là nữ trang, càng không phải là đồ dùng thời thơ ấu của nàng, mà là một quyển sách có bìa màu đỏ.
“Mở ra xem.” Giọng điệu Đàm phu nhân có chút thần bí.
Dưới cái nhìn dịu dàng và thần bí của mẫu thân, nàng duỗi bàn tay mảnh mai của mình ra, chậm rãi đưa tay lên cầm lấy quyển sách đó và mở nó ra.
“Yên nhi à, con đừng có giống mẫu thân, liên tục sinh ra ba nàng tiểu thư xinh như ngọc cho phụ thân con, đây là quyển sách bảo bối của ta, đợi sau khi con gả qua đó, nhất định phải hầu hạ phu quân con cho thật tốt, sinh cho Nam Cung gia mấy đứa bé mập mạp.” Đàm phu nhân nghiêm túc vỗ vai nàng.
Đàm Tịch Yên vội vàng ném quyển sách lên bàn như vừa rồi nàng đang cầm cục than nóng vậy, gương mặt ửng đó cúi xuống: “Mẫu thân, cái này cũng quá là mất mặt đi.”
“Con gái ngốc, đây là điều mà tân nương nào cũng phải đối mặt trong đêm tân hôn. Con xem cho kỹ lưỡng vào, đừng để tới khi đó phu quân con sẽ nói rằng ta không truyền đạt kinh nghiệm lại cho con.” Đàm phu nhân nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của nàng giống như năm xưa bà vừa mới gả vào Đàm gia.
“Nhưng mà..” Mặt nàng càng đỏ hơn khi nghĩ đến nội dung được viết bên trong.
“Nếu như con xem không hiểu thì đêm động phòng hoa chúc có thể hỏi phu quân của con.” Đàm phu nhân chỉ nói một câu như thế với nàng sau đó viện lý do là trời đã muộn nên muốn quay về.
“Hỏi chàng ấy sao?” Hai tay nàng che lấy mặt, ngượng ngùng vùi vào lòng bàn tay.
Trong đầu nàng nghĩ đến những hành động xấu hổ đó đến mức trốn trong chăn không muốn ra ngoài.
“Haiz, Nam Cung công tử sẽ thích ta sao?”
Nàng chống cằm bằng một tay, nhìn chằm chằm vào ánh nến trên bàn trong trạng thái xuất thần.
Trong phòng tân hôn được trang hoàng lộng lẫy, nàng căng thẳng ngồi ở mép giường, trên đầu đội chiếc khăn đỏ. Nàng thật sự đã được gả cho người mà nàng yêu mến từ lâu.
“Phu nhân, người có muốn uống trà không?” Bên cạnh nàng là một nha hoàng tên là Dịch Ngọc được chọn ra trong vô số người hầu để đến hầu hạ chăm sóc nàng.
“Không cần đâu, ta không khát.” Nàng lắc đầu, ngón tay thon dài nắm chặt váy của mình, cảm thấy có chút lo lắng.
“Phu nhân, người không cần quá lo lắng, trang chủ là người rất tốt, cũng không biết khách quan bên ngoài khi nào mới tha cho trang chủ nữa, chi bằng người dùng một chút điểm tâm trước đi.” Dịch Ngọc là một cô nương lanh lợi, nàng ta nhìn thấy được sự lo lắng của nàng, cho nên mới an ủi nàng.
“Ta vẫn nên chờ chàng ấy đến thì vẫn hơn.” Giọng nói nhẹ nhàng của nàng dịu dàng như dòng nước, nghe rất hay.
Dịch Ngọc cũng chưa từng nhìn thấy qua hình dáng của vị phu nhân này, nhưng lại thật sự thích nàng: “Vậy phu nhân nếu có việc gì cần thì cứ gọi Dịch Ngọc.”
“Ừm.” Nàng chỉ nhẹ nhàng đáp.
Dịch Ngọc đem trà đã bị nguội ra ngoài phòng.
“Thật là hồi hộp quá!” Nàng cắn chặt môi dưới, ngón tay siết chặt váy. Nàng không biết đợi bao lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng cửa mở.
Lông mi dài của nàng rũ xuống, đôi mắt nhìn xuống đất, dần dần, phía trước xuất hiện một bóng người đang đi đến, trước mắt xuất hiện một đôi giày.
“Phu nhân, đã để nàng đợi lâu rồi.” Một giọng nói ấm áp dễ chịu truyền đến, sau đó tấm khăn đỏ che mặt cũng đã được tháo xuống.
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào người nam nhân trước mặt, câu “Nam Cung công tử” chưa kịp thoát ra khỏi miệng, nàng liền lập tức dừng lại, đỏ mặt, cúi đầu gọi hắn bằng phu quân.
Khóe môi hắn hơi cong lên, bàn tay to ấm áp của hắn chủ động nắm lấy bàn tay trắng nõn xinh đẹp của nàng, hai người họ đi về phía chiếc bàn bày hạt dẻ và đậu phộng.
“Nàng chắc là đã đói rồi đúng không.” Hắn duỗi ngón tay thon dài như ngọc, tự tay bóc một hạt đậu đưa cho nàng.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ ngượng ngùng, nàng đưa tay nhận lấy, dưới ánh mắt dịu dàng của hắn, nàng đưa lên môi cắn một miếng, thực ra nàng không thích đậu phộng, nhưng vì là do hắn lại tự tay bóc vỏ cho nàng.. Cho nên giây phút này nàng cũng không biết mùi vị của nó là gì.
Trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
“Phu quân, chàng cũng ăn đi.” Nàng ngượng ngùng đưa tay bóc một hạt đậu cho hắn.
Nàng hơi nghiêng người về phía hắn, dường như nàng có thể ngửi thấy mùi rượu trên cơ thể hắn, không nồng nặc như những người nam nhân khác, hơn nữa còn mang theo mùi thơm thuộc về hắn.
Đây là phu quân của nàng, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong lòng nàng vô cùng vui mừng và hạnh phúc.
Hắn còn là một nam tử hán rất tốt, còn phân phó cho kẻ hầu chuẩn bị một vài món ăn nóng đem vào cho nàng.
“Ta no rồi!” Nàng chạm vào cái bụng căng phồng của mình, nở một nụ cười.
Hắn gật đầu và đứng dậy khỏi bàn.
Nàng đỏ mặt đứng dậy, như đang mong đợi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nàng nhìn sang phía hắn, đang định lấy hết can đảm đưa tay ra giúp hắn thay quần áo.
Nhưng nàng lại bị lời nói của hắn cắt ngang: “Phu nhân, trời cũng đã không còn sớm nữa, nàng cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi.”
“…”
Nàng kinh ngạc nhìn hắn. Một lúc sau, nàng từ từ hạ cánh tay đang giơ lên ở không trung xuống, khẽ gật đầu, nhưng cổ họng lại không phát ra âm thanh nào.
Khuôn mặt tuấn tú không tì vết của hắn khẽ mỉm cười, xoay người bước ra khỏi phòng tân hôn vốn thuộc về hắn và nàng.
“Ta đã làm gì sai sao?” Nàng có chút hoảng hốt, ánh mắt nhìn mình trong gương.
Tại sao phu quân của nàng lại không ở lại?
Nàng chậm rãi bước đến bên giường, ngồi xuống, thậm chí còn không thay hỷ phục trên người ra, nàng tự nhủ trong lòng rằng bởi vì hắn quan tâm chăm lo cho nàng suốt cả ngày hôm nay, cho nên có lẽ đã quá mệt rồi. Nhất định là như vậy, nàng tự nhủ trong lòng nàng như vậy.
Gió xuân nhè nhẹ thổi, mang theo mùi hoa lê thơm ngát, Đàm Tịch Yên tao nhã ngồi trong sân, trên tay nàng là quyển y thuật, thỉnh thoảng ánh mắt liếc nhìn về phía rừng hoa lê trước mặt.
Những ngày gần đây nàng đã quen thuộc trong sơn trang Nam Cung, hoa viên yên tĩnh này là nơi mà nàng thích nhất.
Vì vậy vốn dĩ phòng tân hôn kia chỉ có mình nàng ở, nay nàng đã dọn đến đây.
Trong nửa tháng qua, phu quân của nàng cứ vài ngày lại đến dùng bữa với nàng, hắn cũng thường xuyên đem trang sức đến cho nàng, thứ mà hắn nghĩ bất cứ nữ nhân nào cũng sẽ thích.
Hai người họ luôn tương kính như tân, nhưng nàng lại luôn cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao phu quân của nàng lại chưa bao giờ cùng nàng viên phòng.