Chương 1: Ta vì chàng mà trầm luân vạn kiếp
Tiêu Bạch chỉ nhìn nàng một lát, trong lòng mang theo cảm xúc lẫn lộn, sau đó hắn dìu Nam Cung Thanh Quyết đang bất tỉnh ngồi dậy, đặt tay phía sau lưng hắn vỗ nhẹ.
Một luồng không khí lạnh lẽo bao quanh, sắc mặt Nam Cung Thanh Quyết dần dần tối sầm, máu nhỏ giọt vào bồn nước.
Sau đó, Đàm Tịch Yên nhúng tay mình vào làn nước lạnh buốt, hồi hộp chờ cổ trùng bò ra.
“Yên nhi, thắp hương trên bàn đi.” Tiêu Bạch trên trán toát mồ hôi, lúc này hắn không thể buông tay, chỉ bèn thúc giục nàng, sau đó hắn lại tiếp tục truyền nội lực vào trong cơ thể của Nam Cung Thanh Quyết.
Đàm Tịch Yên gật đầu, sau đó quay người đi đến bên chiếc bàn và thắp hương.
Sau đó nàng bước nhanh đến bên cạnh Nam Cung Thanh Quyết, không ngừng đem nén hương đó vòng quanh người hắn, làn khói của nén hương thấm vào da thịt, khiến cho cổ trùng trong cơ thể hắn động đậy.
“Phu quân, chàng nhất định phải cố gắng lên.” Đầu ngón tay của nàng đưa về phía mũi hắn, trên mặt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì nàng nhìn thấy một con cổ trùng đang từ trong mũi hắn chui r a.
Ngay sau đó, những con cổ trùng nhỏ xíu từ chóp mũi của hắn lần lượt trượt xuống.
Cổ trùng rơi xuống bồn nước lạnh buốt bên dưới, nàng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến cho nàng toàn thân run rẩy, nếu đếm kỹ thì có lẽ có hàng chục con, sau đó nàng dùng một chiếc lọ có chứa máu tươi trong đó, sau đó để phía trên mặt nước.
Ngửi được mùi tanh của máu, những con cổ trùng đó vô cùng hưng phấn, chúng trườn thân hình nhỏ bé lại gần rồi chui vào trong chiếc lọ, nàng chăm chú quan sát đợi đến khi không còn một con cổ trùng nào ở trong bồn.
Sau đó nàng lấy chiếc lọ ra khỏi mặt nước, rồi nhanh chóng đậy nắp lại rồi ném vào bếp lửa gần đó.
“Tiêu Bạch, có thể bắt đầu rồi..” Nhìn thấy cổ tay của Nam Cung Thanh Quyết không còn chảy máu nữa, nàng chịu cố gắng chịu đựng tiếp tục rạch một đường trên cổ tay hắn, thấy không còn máu chảy ra, nàng liền ra hiệu cho Tiêu Bạch, đem Nam Cung Thanh Quyết từ trong bồn nước ra ngoài.
“Yên nhi, muội thật sự đã quyết định kỹ rồi?” Tiêu Bạch đặt Nam Cung Thanh Quyết lên chiếc giường gần đó, sau đó hắn quay người lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng.
“Tiêu Bạch, huynh đừng hỏi nữa, phu quân của ta còn sống là tốt rồi.” Nàng đi đến bên mép giường, dùng đầu ngón tay thon dài chạm vào huyết mạch của Nam Cung Thanh Quyết, làm cho mạch đập của hắn bình thường trở lại, và nhận thấy trong cơ thể hắn không còn cổ trùng nào nữa, lúc này tảng đá trong lòng nàng mới được bỏ xuống.
Nàng nhìn Tiêu Bạch, đối với sự quan tâm của hắn, nàng luôn cảm thấy có chút ấm áp trong lòng, chỉ tiếc là đời này nàng không có cách nào báo đáp lại tấm chân tình của hắn, nàng rưng rưng nước mắt, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười: “Bắt đầu thôi.”
Bàn tay dưới ống tay áo của Tiêu Bạch siết chặt rồi buông ra, trong đôi mắt đen của hắn hiện lên sự đau lòng, nhưng sau đó hắn vẫn cẩn thận đỡ lấy nàng đi đến nằm bên cạnh Nam Cung Thanh Quyết.
“Huynh nhất định phải cứu lấy chàng ấy.” Nàng giơ cổ tay lên và đưa cho hắn.
Nàng quay sang nhìn người nam nhân đang nằm bên cạnh, khuôn mặt tuy có phần trắng bệch nhưng ngũ quan sắc bén, vô cùng tuấn tú, mái tóc đen dài xõa ra, cả người đều giống như trong suốt – nàng nhất định phải nhớ kỹ rằng đây là phu quân của nàng.
Bàn tay mảnh khảnh của Tiêu Bạch cầm lấy lưỡi dao, hắn nhìn thấy được nàng đang mỉm cười vui vẻ, hắn bèn nhắm mắt lại, rạch một đường dài trên cổ tay của nàng.
Máu đỏ tươi bắt đầu nhỏ xuống, hắn ngồi ở mép giường, đưa tay nàng áp lên chỗ bị rạch ở cổ tay của Nam Cung Thanh Quyết.
“Tiêu Bạch, cảm ơn huynh!” Nàng đau đến cau mày, trán toát ra mồ hôi lạnh, tầm nhìn bắt đầu mờ mịt, máu chảy ra từ cổ tay nàng bắt đầu đi vào cơ thể của Nam Cung Thanh Quyết.
Nang mấp máy môi yếu ớt, hàng mi dài khẽ run lên, đôi mắt nàng nhắm lại, máu từ cơ thể nàng từ từ chảy ra, bao gồm cả niềm hy vọng cũng như tình yêu dành cho hắn.
Thời gian từng khắc trôi qua, khuôn mặt tái nhợt của Nam Cung Thanh Quyết cuối cùng cũng có chút hồng hào. Ngược lại, đến đôi môi của nàng cũng dần mất đi huyết sắc.
Trong suốt quá trình, trong lòng Tiêu Bạch như bị dao cắt, hắn nhẹ nhàng buông cổ tay họ ra, máu lập tức bắn tung tóe lên chiếc áo choàng trắng như tuyết của hắn, vừa hoang tàn vừa đẹp đẽ đến lạ thường.
Bằng cả hai tay, hắn nhanh chóng băng bó vết thương cho họ.
“Tiêu Bạch, làm phiền huynh cõng ta ra ngoài.” Đàm Tịch Yên tựa hồ mất đi sức sống, chật vật đứng dậy, nàng nhìn nhắn với vẻ mặt thống khổ.
Nàng không muốn phu quân nàng sau khi tỉnh dậy sẽ nhìn thấy bộ dạng của nàng như thế này.
Chỉ cần phu quân của nàng còn sống, tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.
“Được.” Tiêu Bạch buông băng vải trắng trong tay xuống, ôm nàng vào lòng rồi đi ra ngoài.
Hoa lê hôm nay đặc biệt nở rộ thơm ngát, nàng yếu ớt dựa vào Tiêu Bạch, bởi vì Nam Cung lão phu nhân đã qua đời kia cũng là người yêu thích hoa lê, cho nên nơi mà bà ấy từng sống qua, khắp khuôn viên đều trồng đầy hoa lê.
Nàng nhìn những bông hoa lê và nói: “Ta luôn hy vọng rằng phu quân sẽ cùng ta ngắm hoa lê nở rộ, nhưng đáng tiếc, ta không thể đợi được rồi.”
* * *
Thành Thiên Thủy, thần y quán.
Ánh mặt trời chiếu rọi vào trong căn gác trang nhã, bên cửa sổ, Đàm Tịch Yên đặt quyển sách nghiên cứu y thuật thường ngày yêu thích của mình sang một bên, ngón tay thon dài nhặt những cánh sen hồng, sau đó cúi đầu nhìn xuống, trên môi hiện lên một tia vui sướng, giống như một đóa sen đang dần nở rộ.
“Đại tiểu thư, Nam Cung điền chủ đến rồi!” Cửa phòng bị nha hoàn đẩy ra.
Nàng ngước khuôn mặt thuần khiết lên, đôi mắt sáng lấp lánh cùng nụ cười nở trên đôi môi càng sâu.
Cách đây không lâu, mẫu thân của nàng từng nói với nàng rằng, Nam Cung sơn trang và Đàm gia có hôn ước với nhau, Nam Cung điền chủ sẽ chọn ra một người trong số ba nhi nữ của Đàm gia để thành thân với hắn.
Điều này đối với nàng mà nói, là niềm vui to lớn mà trời cao ban cho nàng.
Nam Cung Thanh Quyết, bốn từ này không ai trong thành Thiên Thủy là không biết, trong một hoàng triều hưng thịnh, Nam Cung sơn trang góp phần to lớn trong việc kinh doanh đặc biệt là đối với tửu lầu, cửa hiệu, tiền trang, vải lụa gấm vóc, thuyền bè..
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi kể từ khi hắn tiếp quản sơn trang, thì Nam Cung sơn trang đã trở thành một trong những sơn trang quan trọng nhất đối với hoàng triều.
Nhưng thứ mà nàng xem trọng không phải là sự giàu có của của Nam Cung sơn trang, mà là hắn.
Nghe nói Nam Cung Thanh Quyết là một người chính nhân quân tử, đối xử với người khác vô cùng thiện tâm, người trong thành luôn hết mực khen ngợi hắn.
Ngay từ nửa năm trước, nàng và phụ thân nàng đã gặp qua hắn một lần khi họ đến một ngôi làng đang bị bệnh dịch hạch để cứu, nàng nghe nói hắn đã đích thân dẫn đầu một nhóm người tích góp y dược và lương thực cho những người tị nạn và cho họ ngân lượng để sống qua mùa đông.
Lần đó, nàng chỉ gặp được hắn một lần, nhưng hình bóng hắn vẫn luôn ở trong tim nàng.
“Đại tiểu thư à, người đừng ngẩn ngơ ở đó nữa, nhị tiểu thư và tam tiểu thư đều đã được mời qua, người mà còn không đi, thì đến lúc đó lang quân cũng bị người khác cướp mất.” Hầu nữ nhìn thấy tiểu thư của mình đang ngồi ngẩn ngơ ở đó cũng không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ thấy trên mặt nàng nở một nụ cười xen lẫn sự ngượng ngùng trong đó.