Chương 17: Khai giảng
Hôm nay là khai giảng, đường xá náo nhiệt hơn hẳn. Chu Tần Lạc cửa đi vừa ngó nghiêng hết bên này tới bên khác.
“Nhìn thẳng đường hộ cái, sắp đập đầu vào cột kìa.”
“Á.”
Hình như sau hè đứa nào cũng đen lên, da sậm hơn một chút, người cũng to hơn.
Khúc Uuyên đặt một gói bánh lên bàn rồi mở ra.
“Này, quà tôi đi du lịch mua cho mấy người đấy, ăn thử đi, ngon lắm.”
“Ầu, bà phải mua mấy cái đồ lưu niệm chứ, bánh kẹo này ăn tí là hết.”
Chu Tần Lạc chép miệng nhìn, nhưng tay vẫn bốc kẹo bỏ vào miệng.
Khương Kiến Hoàng sau hè tóc lại ít đi một chút, Bắc Thần Đông thấy là như thế.
“Thầy Khương, hè này không được nghỉ ngơi đủ sao?”
“Chưa bao giờ là đủ.”
“Thầy Khương, thật ra thầy không cần dạy thêm bọn em đâu, để Bắc Thần Đông với Chu Tần Lạc dạy cũng được, thầy cứ dành thời gian đi chơi đâu đó đi.”
Trình Lâm nín cười nói, rồi cúi người tránh viên phấn mới bị Khương Kiến Hoàng ném xuống. Lâm Phóng vừa mới cúi xuống nhặt bút, vừa ngẩng lên đã ăn trọn viên phấn vào trán.
Khương Kiến Hoàng ở trên gõ cạch cạch vào bảng.
“Năm nay thời khóa biểu có thay đổi một chút, các em sẽ có bốn tiết thể dục và sáu tiết toán trong một tuần. Và để các em nắm chắc kiến thức hơn, tôi sẽ nâng số lượng bài tập và bài kiểm tra lên nữa.”
Một tiếng “a” ngân dài ngao ngán. Khương Kiến Hoàng đương nhiên không quan tâm.
“Cộng với đó, chúng ta sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi.”
Chu Tần Lạc nằm dài ra bàn, giơ tay lên.
“Thưa đồng chí, tôi muốn phản đối.”
“Lời phản đối không có hiệu lực, yêu cầu đồng chí ngồi thẳng dậy.”
Khương Kiến Hoàng phẩy tay một cái rồi ghi sơ đồ lớp lên bảng.
Chu Tần Lạc còn đang an nhàn hưởng thụ cảm giác lười biếng ở bàn cuối, bỗng nhiên bị bế lên thẳng bàn một thẳng bàn giáo viên. Bắc Thần Đông thì chuyển xuống ngồi góc lớp cạnh cửa sổ. Hai đứa như hai thế giới cách biệt.
Bắc Thần Đông mặt mày nhăn nhó.
“Thầy Khương, khi nào mới được đổi chỗ lại?”
“Khi nào bạn cùng bàn của em được vào top 15 kiểm tra cuối tháng.”
Bắc Thần Đông nhìn sang đứa bạn ngồi bên cạnh – nhân tố chuyên xếp hạng 5 từ dưới lên của lớp, chưa bao giờ thay đổi.
“Cậu không mau chóng vào top 15 tôi đánh chết cậu.”
“…”
Từ sau đấy học sinh trong lớp quả nhiên không thấy cậu học sinh này dám ra ngoài giờ ra chơi nữa mà chỉ dám ngồi trong lớp làm bài tập.
“Khương Ba Mắt ác quá.”
“Bắc Thần Đông cũng ác.”
Khai giảng xong nhưng đám người Chu Tần Lạc còn chưa muốn về, cứ đứng dựa vào lan can mà nhìn xuống sân trường.
“Vậy mà năm nay phải gặp Hướng Du tận bốn buổi một tuần à?”
“Trốn được không nhỉ?”
“Được, nhưng không trốn nổi việc viết bản kiểm điểm và đi quét sân.”
“Quét sân còn vui hơn.”
“Giai Kỳ, năm nay bà định thi học sinh giỏi tiếp không?”
“Có, thi Ngữ văn.”
“Ầy, nếu được giải thì nhất định phải mời bọn tôi một bữa đấy.”
“Thi được sẽ bao mấy người đi xem phim.”
“Chốt đấy.”
“Này Bắc Thần Đông, cô bé kia cứ nhìn ông mãi.”
Chu Tần Lạc nghiêng người nói nhỏ, mắt vẫn nhìn về phía trước.
Cả đám liền quay ra nhìn, phát hiện một học sinh đứng phía hành lang lớp 10 nhìn sang đây. Học sinh đó vốn đang nhìn, lại thấy đám người Bắc Thần Đông quay ra liền giật mình rồi chạy vào trong lớp.
“Có phải do tôi đẹp trai quá không nhỉ?”
“Chắc là thích ông rồi, sướng nhé.”
Lâm Phóng bĩu môi, đập một cái vào người Bắc Thần Đông.
“Nhưng mà nếu yêu đương thì phải nộp phạt đấy nhé, không được có người yêu trước đại ca đâu.”
Cái nhóm tám người này ban đầu là do Hứa Dĩ Văn lập ra, nó cũng là đứa sinh nhật sớm nhất, sinh tháng 1 nên tự cho mình là anh cả.
Chu Tần Lạc chỉ vào người Trạch Tinh Húc.
“Vậy tên này phạm luật rồi còn gì.”
Trạch Tinh Húc đứng một bên mặt lại đỏ bừng.
“Cái…cái gì chứ…?”
“Đúng vậy, phải nộp phạt đấy nhé, lại còn thêm cái tội, có người yêu mà giấu bạn bè. Nếu không phải Chu Tần Lạc nhiều chuyện thì ông còn định giấu bọn tôi mãi đúng không?”
“Đệch, thế là ông đang biết ơn tôi hay đang chê tôi lắm mồm vậy?”
“Tôi biết ơn cái mồm của ông.”