Chương 73
“Cậu ấy hoàn toàn xứng đáng với vị trí ảnh đế Ngân Nhạn.”
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Sau khi buổi công chiếu kết thúc, nhiều bài báo và đánh giá phim chuyên nghiệp liên quan lần lượt xuất hiện, tuy nội dung không giống nhau nhưng chiều hướng cơ bản thì đều nhất trí——Họ đều bày tỏ sự khen ngợi và đánh giá cao cho “Thay mận đổi đào”, thậm chí có người còn so sánh nó với các bộ phim điện ảnh thể loại cung đình cổ trang xuất sắc nhất trong những năm gần đây.
Những bài viết này thu hút được đông đảo người hâm mộ vốn đã chú ý tới bộ phim ngay từ đầu, trong khoảng thời gian ngắn đếm ngược tới ngày phim lên sóng, sức nóng của bộ phim đã đánh bại được cả chương trình truyền hình thực tế “Thần tượng quốc dân” đang nổi gần đây.
Các fan cũng không phải chờ lâu. Sau khi Thịnh Hoài quay về Xương Nam không lâu, “Thay mận đổi đào” chính thức lên sóng tại tất cả các rạp chiếu phim lớn toàn quốc theo đúng kế hoạch ban đầu.
“Ngày đầu tiên chiếu đã đột phá được con số mười triệu, tuy không thể bằng các bộ phim kinh điển, nhưng đối với kế hoạch của đoàn làm phim ‘Thay mận đổi đào’ mà nói thì đã rất thành công. Dù sao đạo diễn mới nổi, biên kịch cũng là người mới, diễn viên…”
Bên tai vang lên tiếng lải nhải của Diệp Trác, Kỷ Tòng Kiêu ngồi trên xe gật gù. Đêm hôm qua cậu lại không khống chế được ngắm Thịnh Hoài đến nửa đêm, hôm nay còn chưa tỉnh ngủ đã bị Diệp Trác xách ra cửa.
“Ngài Từ đăng bài bình luận phim này!”
Một câu nói bất thình lình vang lên bên tai, Kỷ Tòng Kiêu cả kinh ngồi ngay ngắn lại, đôi mắt buồn ngủ hết nhìn trái lại ngó phải, không phát hiện ra chuyện gì kinh thiên động địa, cậu lại ngả người ra sau.
“Tối hôm qua cậu đi đâu vậy hả?” Diệp Trác hoài nghi hỏi, cũng không để ý nữa mà huých cánh tay cậu, “Đừng có ngủ, xem đi này!”
Kỷ Tòng Kiêu bị hắn làm ồn hoàn toàn không nhắm nổi mắt, chỉ đến gần nhìn lướt qua rồi lại ngả người ra sau. Ngoài tên tài khoản là hai chữ “Ngài Từ” ra, mấy dòng chữ dày đặc cậu nhìn không rõ.
“Ương Ương, đọc thử anh nghe.” Cậu day huyệt thái dương.
Cố Ương Ương đáp một câu, đọc bài Weibo của ngài Từ.
Ngài Từ là một nhà phê bình điện ảnh lâu năm có tiếng trong giới, đồng thời cũng là giảng viên chuyên ngành biểu diễn của Đế Ảnh. Ngôn từ bình luận phim của ông sắc bén, công bằng khách quan, rất có uy tín trong giới.
“Do không thể tham dự buổi công chiếu của ‘Thay mận đổi đào’, tôi đã nghe bạn thân cũng là người trong ngành đánh giá, thật sự rất tò mò. Vì thế nên hôm nay tranh thủ chút thời gian…”
“Đọc ý chính.” Kỷ Tòng Kiêu cắt ngang lời cô.
“…Nhiều năm qua, phim chuyển thể từ tiểu thuyết vẫn luôn là chủ đề hấp dẫn trong giới. Tôi cũng từng quan tâm đến rất nhiều bộ phim điện ảnh chuyển thể, thậm chí cả phim truyền hình. Nhưng không thể phủ nhận rằng, tôi cực kỳ thất vọng, bởi đến 80% phim chuyển thể có hai nhược điểm lớn. Một là nội dung cốt truyện bị sửa lung tung, hoàn toàn lệch khỏi nguyên tác, khác xa so với bản gốc, bảo đấy là một câu chuyện mới cũng không hề quá đáng. Hai là vì sức nóng, việc chọn diễn viên không phù hợp với nhân vật là sự thật. Trong tình huống đó, đúng là bộ phim có thể thu về rating và doanh thu phòng vé tốt, nhưng chắc chắn đây là sự vô trách nhiệm và xúc phạm đối với fan nguyên tác.
“Bởi vậy, mấy năm gần đây tôi rất ít khi xem tác phẩm được chuyển thể từ tiểu thuyết. Nhưng lần này được bạn thân đề cử, tôi cũng rất tò mò nên đi xem. Tôi đã không ôm hi vọng nhiều gì khi bước chân vào rạp phim, thế nhưng tôi đã thu hoạch được một sự bất ngờ.
‘Thay mận đổi đào’ là một tác phẩm chuyển thể từ tiểu thuyết vô cùng xuất sắc. Tại đây tôi muốn gửi lời cảm ơn cô Hà. Cô Hà thân là nhà đầu tư của bộ phim, là nhà sản xuất, biên kịch và tác giả nguyên tác, quyền lợi của cô ở đoàn làm phim là không thể nghi ngờ, cô nắm giữ quyền lên tiếng một cách tuyệt đối…”
“…Đối với diễn viên Kỷ Tòng Kiêu, tôi không phán xét cuộc sống cá nhân của cậu ấy. Nhưng kỹ thuật diễn của cậu ấy trong bộ phim này, tôi mạn phép đưa ra lời khen. Một người thủ hai vai diễn, tình huống này không hiếm trong phim ảnh, nhưng có thể thực hiện mà không cần dựa vào ngoại lực như trang phục, tạo hình hay tiểu xảo mà vẫn diễn được rạch ròi hai nhân vật này ra, có thể nói đã ít lại càng thêm ít.
Còn trong bộ phim này, không biết là do đạo diễn tài cao gan lớn hay do vị này có sự tự tin rất lớn vào diễn viên, trong giai đoạn trước của cốt truyện, thường xuyên xuất hiện cảnh quay hai người có tạo hình giống nhau như đúc. Nhưng tôi nghĩ rất nhiều khán giả nghiêm túc xem phim điện ảnh, khẳng định họ sẽ giống tôi, không hề bị nhầm lẫn hai nhân vật này với nhau. Giang Chấp Bùi hướng ngoại, lương thiện và cởi mở, Lý Cảnh Việt hướng nội, tâm cơ và xảo trá; hai nhân vật này được cậu ấy phân biệt rất rõ. Cậu ấy cực kỳ linh hoạt, biết cách thể hiện đúng mực——Đây chính là thành công của Kỷ Tòng Kiêu. Sự thể hiện của cậu ấy trong bộ phim này đủ để so sánh với vai Hạ Châm Hạ Chước trong “Khổng tước lam” do Thịnh Hoài thủ vai. Hai nhân cách này được coi là hình mẫu kinh điển của vai diễn kép.
Chốt lại thì, tôi từng xem “Lưu niên” của cậu ấy, bộ phim này là tác phẩm từng bị tranh cãi không dứt đợt trao giải thưởng Ngân Nhạn năm ngoái. Nhưng kết quả đã khẳng định——Cậu ấy hoàn toàn xứng đáng với vị trí ảnh đế Ngân Nhạn.”
Kỷ Tòng Kiêu mím môi không nói gì, rõ ràng cậu đang rất ngạc nhiên bởi sự đánh giá cao này.
Ngài Từ – Giảng viên Từ đã từng là giáo viên môn học mà cậu chọn, hồi còn dạy cậu, ông từng bày tỏ rằng, ông coi thường nhất là kiểu người lãng phí cuộc sống như cậu. Cậu đã tưởng rằng cả đời này đừng hòng nghĩ tới một lời khen ngợi từ đối phương. Chỉ là nhớ lại hồi đó, mặc dù đúng là thầy coi thường cậu thật, thế nhưng điểm số môn học của cậu cũng không hề thấp.
Nhưng… từ lời nói của đối phương vẫn có thể thấy được, người thầy này chưa từng xem các tác phẩm từ khi ra mắt tới hiện tại của cậu. Hơn nữa… ông còn chẳng thèm nhận người học trò này.
Kỷ Tòng Kiêu nhìn trời, không biết nên nói gì.
“Cậu chờ mà xem, sắp có phim mới tìm đến cửa rồi.”
Kỷ Tòng Kiêu không có gì để nói, Diệp Trác thì lại hưng phấn vô cùng. Có bài khẳng định này, lại thêm cả doanh thu phòng vé của “Thay mận đổi đào”, giá trị bản thân của Kỷ Tòng Kiêu phải tăng gấp đôi, bấy giờ cậu mới có thể có vị trí vững chắc trong giới phim điện ảnh.
Kỷ Tòng Kiêu ngáp một cái, không đáp lời hắn, chỉ lấy điện thoại từ trong túi áo ra, đọc bình luận của “Thay mận đổi đào”.
Quả thật có thể nói “Thay mận đổi đào” là một bộ phim điện ảnh hay, người khen rất đông đảo, nhưng người chửi cũng chẳng ít. Chỉ là đối tượng họ chửi chủ yếu là đạo diễn và biên kịch, ờm, vừa khóc vừa chửi——
[Vĩnh viễn ở lại trời đất: Xem ba lần rồi, mắt tui sắp mù tới nơi òi! Vốn tưởng là tiểu thuyết đã đủ ngược, không ngờ phim còn ngược dữ hơn QAQ. Biên kịch cô đi ra đây, tui muốn tặng cô một dao!]
[Nắm tay Chấp Bùi, cùng Bùi giai lão: Mắt mị khóc thành quả óc chó rồi nè… Cảnh A Bùi chớt ngược dữ dội chết mị rồi! Cả sư phụ nữa! A a a a Thịnh thần diễn đỉnh của chóp! Hoàn toàn lột tả được sự bi thương và đau khổ của nhân vật! Nhưng mà đừng có ngược tàn bạo thế nữa được không? Mị tình nguyện coi mấy người không biết diễn còn hơn QAQ]
[Bên trong nồi lẩu chả có gì: Ban đầu tôi cảm thấy bình thường, nhưng cảnh cuối cùng đó, lúc mà sư phụ nói trước mộ rằng ‘Y cần thông minh như vậy làm gì, dù sao có ta ở đây rồi, sẽ không để người khác bắt nạt y’, tự dưng tui khóc sml á! Sư phụ của tui, A Bùi của tui a a a a a a buồn qtqd!!]
[Giang sơn vạn dặm đồ: Tui là ai? Tui đang ở đâu? Vì sao tui lại vô rạp phim?!]
[Minh ám chi giao: Tôi vốn không quan tâm lắm tới Thịnh thần, nhưng trong phim lại có chi tiết nhỏ khiến tôi thành fan ảnh——Cõng đồ đệ về nhà, cứu A Bùi đang cải trang thành con gái ở hoàng cung, rồi cả lúc ôm A Bùi rời đi nữa, lần nào ảnh cũng cọ trán vào thái dương A Bùi á! Trong tiểu thuyết từng đề cập tới một lần, sư phụ là người không biết cách an ủi, mỗi lần hắn chỉ biết làm hành động đó để thể hiện sự thân mật và trấn an, không ngờ ảnh lại chú ý cái này! Cực kỳ kỹ lưỡng luôn, thành fan!]
[Trước cây cầu lớn có một đám đi ngang qua hóng drama: Lúc đọc tiểu thuyết mình thích đế vương Lý Cảnh Việt lòng dạ độc ác cực, nhưng xem phim xong thì… Vẫy tay chào tạm biệt.jpg]
[Mày nói tao là ai: Biên tập viên cắt ghép! Biên tập viên dựng phim! Mấy người đi ra đây cho tôi! Mấy vị lồng ghép những kỷ niệm đẹp vào cái kết bi thảm vì cho rằng nước mắt của chúng tôi không tốn tiền phải không? Cẩn thận tôi cho mí người chết đuối!!!]
[Sơn thủy chấm phá: Không thể phủ nhận rằng đoàn làm phim chọn diễn viên ổn cực ấy, Giang Chấp Bùi và Lý Cảnh Việt dù cái mặt giống y nhau, nhưng mà tui hoàn toàn không có cảm giác họ cùng là một người. Kỷ Tòng Kiêu diễn được phết, hai nhân vật này cực kỳ sống động.]
[Hôm nay thời tiết có đẹp không: Ngược tàn bạo khiến tâm can tôi run rẩy, không được, tôi phải về nhà cày ‘Thần tượng quốc dân’! Má ơi cái chỗ đó ngọt bao nhiêu thì chỗ này ngược bấy nhiêu!!!]
[Quân chủ sinh vào năm thái bình: Thím bên trên vừa nhìn là biết fan CP thầy trò, lại còn xem được chương trình thực tế nữa sao? Đảng huynh đệ như bọn tui sống kiểu gì giờ?!!!]
Khi Kỷ Tòng Kiêu đọc đến bình luận cuối cùng, suýt nữa cậu bị nghẹn. Cố Ương Ương ngồi bên cạnh cậu, thấy động tĩnh bên này thì hỏi thăm một câu, sau đó phổ cập kiến thức cho cậu. “Thay mận đổi đào” tạo ra được rất nhiều CP: Giang Chấp Bùi và Cố Hoành Khê, Lý Cảnh Việt và Cố Hoành Khê, Giang Chấp Bùi và Giang Kính Tuyên, Giang Chấp Bùi và Lý Cảnh Việt…
“Từ từ.” Kỷ Tòng Kiêu cắt ngang lời cô, “Thầy trò anh còn hiểu được, sao còn có cả Giang Chấp Bùi và Lý Cảnh Việt?”
“Yêu nhau lắm cắn nhau đau.” Cố Ương Ương bình chân như vại nói một câu.
Kỷ Tòng Kiêu: “…”
Cậu tiện tay gửi tin nhắn cho Thịnh Hoài———[Nghe nói có cả tổ hợp CP Giang Chấp Bùi và Lý Cảnh Việt, anh thấy sao?]
Rõ ràng đối phương đang bận, trời vừa sáng Thịnh Hoài đã nhắn cho cậu, nói hôm nay anh phải tìm hiểu kỹ thuật đốt lò nung chính xác, chắc chắn không thể về kịp. Còn cậu thì… Kỷ Tòng Kiêu nhìn đích đến cách đó không xa, nhét điện thoại vào túi áo, nhận lấy cà phê đen Cố Ương Ương đưa tới.
…
Xe bảo mẫu dừng lại, Kỷ Tòng Kiêu dẫn Diệp Trác và Cố Ương Ương đi tới từ hầm đỗ xe.
Đây là hoạt động tuyển chọn diễn viên tài năng do Diệp Trác nhận cho cậu. Các diễn viên được chia nhóm, nhận sự hướng dẫn từ cố vấn. Cậu chịu trách nhiệm một nhóm có hai nam một nữ; đã ghi hình được một tập, phản hồi cũng không tệ.
Lần này Diệp Trác theo cậu tới là vì nhìn trúng một tân binh trong nhóm người này, hắn định thử tiếp xúc qua xem sao, nếu ổn thì có thể ký hợp đồng luôn.
Kỷ Tòng Kiêu đẩy cửa đi vào, ba thành viên đang nói chuyện với nhau, thấy cậu đến, họ nhanh nhẹn đưa tay giấu điện thoại đi, xếp thành hàng, vẻ mặt căng thẳng gọi: “Thầy Kỷ.”
Trong mắt bọn họ ẩn chứa sự kính trọng và sợ sệt.
Kỷ Tòng Kiêu cũng lười hòa đồng với họ, đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng vào chủ đề chính.
“Chủ đề thi tiếp theo là mô phỏng, mấy bạn tự quyết định cảnh bắt chước hay để tôi làm?”
Ba người nhìn nhau, cuối cùng đẩy một người to gan hoạt bát nhất ra, “Thầy Kỷ, bọn em muốn bắt chước Phương Tĩnh Tây trong ‘Bản sonata cuối cùng’, cảnh nút thắt và sự tháo gỡ cuối cùng trong đại kết cục.”
Kỷ Tòng Kiêu cau mày.
“Bản sonata cuối cùng” là tác phẩm tiêu biểu của đạo diễn Lý Minh Đạt, cũng là tác phẩm ra mắt đầu tiên của Thịnh Hoài. Thời niên thiếu, cậu từng trốn nhà đi xem phim ở rạp vào đêm khuya, phân đoạn này cậu nhớ rất rõ, phải cực kỳ linh hoạt và bản lĩnh. Chưa kể, bản gốc là số một, cho dù trình độ bắt chước của những người này có giỏi đến đâu thì vẫn có sự chênh lệch quá lớn so với bản gốc, đây cũng là mấu chốt bị mất điểm.
Kỷ Tòng Kiêu đứng khoanh tay, ngón tay gõ lên khớp xương khuỷu tay. Cậu cũng không bác bỏ ngay, chỉ hất cằm lên, phân tích rõ lợi và hại của việc này cho mấy người kia.
Mấy bạn trẻ này giống như những chú nghé không biết sợ cọp, chăm chăm muốn thử sức. Kỷ Tòng Kiêu biết những người bạn này còn chưa thử thì vẫn chưa biết sợ, thế là quyết định để cho họ tự trải nghiệm trước.
Bọn họ đã chuẩn bị sẵn, màn hình lớn trong phòng luyện tập chiếu một phân đoạn đã được cắt ghép lại.
Kỷ Tòng Kiêu ngồi yên trên ghế, ngẩng đầu nhìn màn hình, ôn lại phân đoạn kinh điển này.
Hồi đó Thịnh Hoài cùng lắm mới chỉ hai mươi tuổi, đường nét gương mặt anh vẫn còn toát lên vẻ ngây ngô, là dáng vẻ mà Kỷ Tòng Kiêu chưa từng thấy. Anh ngồi trên bậc thang cao chót vót trước cửa phòng nhạc, cụp mắt xuống, im lặng kéo đàn. Mưa rơi, từ từ trở nên xối xả như trút nước, anh vẫn không hề nhúc nhích, chỉ có tiếng nhạc đầy điêu luyện nhưng khuyết thiếu linh hồn vang vọng trong cơn mưa. Cách đó không xa, một nam một nữ che ô chạy hùng hục tới, họ khuyên anh quay đầu lại, nhưng anh không hề có phản ứng gì cả.
Hàn Lược dưới tán ô thủ vai một người đàn ông trẻ, hắn bỏ ô ra, bước nhanh lên thềm đá, ghìm cái tay kéo đàn của Thịnh Hoài lại, lạnh lùng nói một câu “Cậu không xứng”. Sự lạnh lùng vô tình này hoàn toàn khiến người ta nổi giận——
“Cậu thì biết cái gì?”
Thịnh Hoài ngẩng phắt đầu lên, phơi bày dáng vẻ dữ dằn cố chấp.
…
Phần sau cốt truyện Kỷ Tòng Kiêu không có tâm trạng muốn xem, cậu chỉ nhớ đến dáng vẻ Thịnh Hoài kéo đàn. Cậu từng chứng kiến rất nhiều lần anh lau chùi đàn cello, động tác nhẹ nhàng, nét mặt điềm đạm, như thể cây đàn vĩ cầm cao bằng một phần hai người ấy là một nửa sinh mệnh của anh. Nhưng cậu chưa từng thấy Thịnh Hoài kéo dây đàn một lần nào, giống như lúc anh từng nói ở Thiện Ninh rằng, chuyên nghiệp là phải nghiêm túc, không được phép có bất kỳ thiếu sót nào… Đối với Thịnh Hoài mà nói, đàn cello vĩnh viễn không thể chuyển từ chuyên nghiệp thành nghiệp dư. Còn ngón tay anh bị thương, không thể làm những động tác tinh tế, cũng chính là sự định trước rằng sẽ không bao giờ có ngày tiếng đàn cello của anh được kéo vang lên nữa.
Kỷ Tòng Kiêu không có thứ gì quá yêu thích, cậu khó có thể đồng cảm với sự tiếc nuối này, nhưng điều này không hề cản trở cậu đau lòng cho Thịnh Hoài. Nghĩ đến vẻ mặt chăm chú đầy nuối tiếc của anh khi nhìn đàn cello, Kỷ Tòng Kiêu cảm thấy lo lắng.
“Thầy Kỷ, đoạn này bọn em không biết kết nối sao cho hay, thầy xem giúp bọn em được không ạ?”
Kỷ Tòng Kiêu ngước mắt nhìn, thấy trên màn hình đang chiếu đến cảnh Thịnh Hoài cầm cây vĩ chỉ vào Hàn Lược, gắt gỏng mắng——
“Tôi muốn công thành danh toại, muốn cho tất cả mọi người được nghe thấy tiếng đàn của tôi, vậy là sai sao? Cậu nói tôi không yêu nó? Cậu dựa vào đâu mà nói thế? Tôi không yêu nhạc cổ điển, nhưng tôi yêu tiếng đàn của tôi! Yêu có cả trăm ngàn con đường, tôi chỉ lựa chọn một lối đi trong số đó thôi, sao lại thành tôi sai?”
Lồng ngực anh phập phồng, sau khi quát mắng, anh đột nhiên giơ tay che mặt, ngồi xổm trên bậc thang nghẹn ngào.
“Tôi không hiểu vì sao giây trước cậu còn hùng hồn nói mình đúng, vậy mà giây sau đã khóc um lên rồi?”
Kỷ Tòng Kiêu nhớ lại tình tiết cơ bản, suy nghĩ một lát rồi đặt bản thân vào nhân vật Phương Tĩnh Tây, thử tìm hiểu. Cậu giải thích cho học trò, “Dưới góc nhìn của tôi, đoạn này anh ta khóc không phải vì bản thân sai, anh ta khóc bởi vì rốt cuộc không thể đứng ở——”
“Tòng Kiêu!” Diệp Trác cắt ngang lời cậu, vội vã đẩy cửa vào.
Nhóm học trò thấy biểu cảm của hắn thì biết có chuyện quan trọng, bèn tự giác đứng lui vào. Kỷ Tòng Kiêu nhìn lướt qua Diệp Trác, nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
“Lúc ở đoàn phim cậu và Khương Hòa Lâm xảy ra xung đột gì? Sao không báo với anh một tiếng?!”
Kỷ Tòng Kiêu không để ý cơn giận của Diệp Trác, nhận lấy điện thoại từ hắn rồi xem thử, lông mày cậu nhướng cao, chỉ thấy tiêu đề tin tức viết——
_____________________
Anh Thịnh tuổi 20 nè, mời ăn =w=