Chương 39: Tình yêu
Mấy người chứng kiến đều im lặng, không ai hiểu nổi trong lòng Cảnh Bình nghĩ gì.
Châu Anh rơi lệ, nàng nói một cách chậm rãi: ” Chẳng phải chàng mới lo lắng cho ta đó sao? Chàng vẫn còn yêu ta mà “.
Giai Kỳ cũng nhìn Cảnh Bình, nàng cũng muốn biết tại sao.
Cảnh Bình nắm lấy tay Châu Anh: ” Ta không thể để nữ tì kia giết nàng là bởi vì người đáng được giết nàng là mẫu hậu “.
Châu Anh chết lặng, cả người nàng run lên. Thì ra là vì Hoàng Hậu mới để lại mạng cho ta? Muốn ta bị bà ta giày vò sao!
Không riêng gì Châu Anh, mấy người kia cũng biểu cảm kì lạ nhìn Cảnh Bình.
Cảnh Bình: ” Mẫu hậu bị nàng hại cho thảm, đã không được sủng còn bị cười chê. Người ngày nào cũng mệt mỏi, than vãn. Nàng nghĩ ta vẫn có thể mềm lòng sao?”.
Châu Anh cười khổ, nàng ta nói như bị nghẹn gì ở cổ: ” Thì ra là vậy, thì ra chàng cũng chưa bao giờ vì ta.” Châu Anh luồn tay qua eo Cảnh Bình mà ôm lấy.
Tay nàng nhanh thoăn thoắt rút phần roi ra, lộ ra một lưỡi dao sắc nhọn bên trong. Giai Kỳ đối diện nhìn thấy cảnh này, không suy nghĩ gì vùng đến.
” Vậy thì chàng chết cũng ta đi “. Châu Anh thì thào bên tai Cảnh Bình.
” Roẹt “. Mũi dao dừng lại sau lớp áo. Từng giọt máu tí tách chảy xuống, Giai Kỳ dùng tay không nắm chặt cán dao. Lưỡi dao cứa rách da nàng, sâu như đã chạm vào xương.
Cảnh Bình giật mình đẩy Châu Anh ra, Châu Anh cũng buông cán dao. Nàng thấy cảnh này cũng trợn trắng mắt: ” Ngu xuẩn “.
Giai Kỳ thả dao ra, tay nàng nhuốm máu tươi. Tuyết rơi vào vết thương, vừa đau vừa buốt.
Lịch Hà vội chạy lại, lấy ra một lọ thuốc rắc lên. Xé một mảnh vải áo xác chết gần đó băng bó cho Giai Kỳ.
Minh Khải cũng ra lệnh cho người đưa Hùng Kha và Châu Anh về đại lao canh giữ nghiêm ngặt. Cảnh Bình lo lắng, chàng thấp người xuống: ” Nàng…sao lại làm vậy “.
Giai Kỳ nhìn xuống cái lắc tay của mình, nở nụ cười: ” Vì ta đã yêu chàng từ rất lâu rồi “.
Cảnh Bình nhìn vào cái lắc tay, là vị cô nương khi xưa hắn gặp ở ngoài thành? Chàng cúi mặt, hạ giọng: ” Trước giờ ta lạnh nhạt với nàng là vì nàng quá giống Châu Anh. Nhưng nay ta đã nhận ra, nàng là Giai Kỳ chứ không giống Châu Anh. Một Giai Kỳ xinh đẹp, đa tài, hiền lành, tốt bụng.”
Giai Kỳ nước mắt chảy dài, nước mắt hạnh phúc. Miệng nàng ngậm chặt, sau đó phun ra một búng máu đen kịt.
Lịch Hà bất ngờ, hốt hoảng nhìn lưỡi dao: ” Có độc!”.
Cảnh Bình sốt sắng cho người đi tìm đại phu, bế Giai Kỳ vào trong phòng. Hộ Hàn nói Lịch Hà biết rất nhiều loại thuốc, bảo nàng ở lại xem xét còn mình chạy đi tìm Lão sư.
Trọng Luân cũng lo lắng theo vào trong, nhưng mới được vài bước. Chàng quay lưng đi về hướng đại lao.
Minh Khải cũng dẫn người đi đến Đại điện để trình bày với Hoàng thượng.
Giai Kỳ sắc mặt nhợt nhạt, môi nàng tím tái lại. Các mạch máu chuyển dần sang tím đen.
Cảnh Bình nhìn Lịch Hà vội vàng đi lấy thuốc về, trong lòng tự trách bản thân sơ suất. Đến cuối sao vẫn có luyến tiếc với ả ta?
Giai Kỳ mê man không tỉnh táo, nước mắt nàng vẫn chảy. Nàng nhớ lại viễn cảnh khi xưa. Thiếu niên dịu dàng, phong thái gia giáo đứng trước mặt nàng. Hai đôi mắt nhìn nhau, khẽ cười mà lướt qua. Giống như giấc mộng lặp đi lặp lại, trăm năm không muốn tỉnh lại.
Thanh Vương phủ.
Lão sư đã sắc thuốc cho hai người, ba người cùng ngồi bàn bạc mọi chuyện.
Hộ Hàn chạy vào: ” Lão sư, mau tới cứu Thái tử phi. Người bị hạ độc rồi!”.
Viên Liễu và Tuấn Triết nhìn nhau, vội vàng đứng lên cũng Lão sư và Hộ Hàn đến chỗ Giai Kỳ.
Phủ Thái tử.
Hộ Hàn dẫn Lão sư tới, ông chạy đến bên giường bắt mạch cho Giai Kỳ. Lấy ra kim bạc châm thử.
Ánh mắt ông buồn bã nhìn Giai Kỳ, thương xót nàng. Ông đứng lên hướng về phía Cảnh Bình: ” Thái tử phi độc đã lan khắp các mạch máu…vô phương cứu chữa”.
Cảnh Bình tức giận nắm lấy hai vai của Lão sư mà siết: ” Nàng ấy sao lại không thể cứu! Ông mau cứu nàng, nếu không ta sẽ lột da ông!”.
Tuấn Triết đi tới nắm lấy cánh tay của Cảnh Bình, lắc đầu.
Viên Liễu tiếp lời: ” Con người sống chết đều có số mệnh. Thời gian qua nàng ấy mệt mỏi rồi, điện hạ cứ để nàng…nghỉ ngơi”.
Cảnh Bình buông lỏng tay, mắt chàng đỏ lên. Từng giọt nước mắt chảy ra, chàng ngồi xuống bên giường. Nắm lấy bàn tay lạnh cóng của Giai Kỳ.
Giai Kỳ từ trong mộng cảm thấy hơi ấm từ bàn tay. Nàng có chút ý thức, quay sang nhìn chàng. Trước mắt như cảnh tượng trong mơ vậy.
Mọi người đều xúm lại, ai nấy đều thương tiếc cho Giai Kỳ.
Giai Kỳ mở miệng: ” đa tạ “.
Cảnh Bình hổ thẹn, đưa tay lên sờ mặt nàng: ” Nàng có giận ta không?”.
Giai Kỳ khẽ cười, đôi mắt nàng sáng long lanh. Nàng thu lại dáng hình người này vào trong mắt mình: ” không giận “.
Viên Liễu không nhịn được khóc nấc lên, nàng tiến lại nói giọng hờn trách: ” Sao lại không giận, ngươi còn tránh mặt ta vì hắn! Ngươi chịu cô đơn, lạnh nhạt từ hắn! Sao lại không giận “.
Giai Kỳ lấy tay vỗ nhẹ vào tay Viên Liễu, nàng ho lên từng đợt. Máu chảy ra càng nhiều. Nàng biết mình sắp chết rồi.
” Liễu Liễu giúp ta, nói với biểu ca là ta nhờ huynh ấy khụ…khụ…chăm sóc cho phụ mẫu “.
Viên Liễu gật đầu: ” ta hứa “.
Giai Kỳ mỉm cười nhìn Cảnh Bình: ” chàng cũng thay ta chăm sóc mẫu hậu nhé….mong người không trách con dâu bất hiếu “.
Cảnh Bình gật đầu, xoa nắn mặt của nàng nhẹ nhàng: ” Ừm “.
Giai Kỳ từ từ nhắm mắt, nàng ấy lại quay lại giấc mộng. Giấc mộng không chỉ ở năm xưa, mà còn có cả những thời khắc này. Mà lần này, nàng sẽ mãi mãi không tỉnh lại nữa.