Chương 36: Tin dữ
” Không sai “.
Thất Vương gia đương nhiên hiểu, ngài nhờ Hộ Hàn cùng thuộc hạ đến chỗ Chấn Kiệt mời người tới.
Hộ Hàn tới phòng, thấy Chấn Kiệt đang tập kiếm: ” Đại thiếu gia, Thất điện hạ mời người tới “.
Chấn Kiệt thở dài, gật đầu. Khoảng thời gian ở đây hắn được dạy rất nhiều. Trưởng thành hơn một chút, biết suy nghĩ một chút. Gần đây bị người ta theo dõi, hắn biết họ đã nghi ngờ hắn cứu Châu Anh. Chấn Kiệt cùng Hộ Hàn đến, hắn thấy nhiều người như vậy cũng thấy lạ: ” Các vị đây là muốn…”.
Thất Vương gia nặng giọng: ” Ngươi còn không rõ sao? Gần đây có tin ngươi cùng vài binh lính phủ ta lén lút tới một nhà trọ để gặp mặt nữ nhân. Nữ nhân ấy là ai có lẽ không cần nói nữa, ả là tội đồ triều đình, giết người không ghê tay. Còn bao che.”
Chấn Kiệt vẻ mặt có chút hoảng, hắn hỏi lại: ” Gặp? Gần đây ta không hề gặp muội ấy…” Hắn dừng một chút rồi nói: ” Đúng là ta đưa đi, lần cuối cùng gặp đã rất lâu rồi. Muội ấy muốn ta giúp trả thù, ta không đồng ý “.
Trọng Luân nhìn hắn cũng không thấy khả nghi, liếc sang nhìn Thất Vương gia. Vương gia dùng giọng quát nạt, bắt Chấn Kiệt xin lỗi và chịu phạt 40 trượng. Chấn Kiệt cũng quỳ xuống tuân theo.
Cảnh Bình chợt nhận ra gì đó, người đứng phắt dậy: ” Khoan đã! Tất cả đều ở đây, Hoàng cung không còn nghiêm ngặt nữa “.
Trọng Luân và Hộ Hàn nhìn nhau, hoảng hốt nhận ra Thanh Vương phủ chỉ còn vài binh lính. Lập tức đến đón Lão sư cùng trở về. Lão sư đang ở kho dược liệu nghe tin cũng nóng hết ruột gan. Cả mấy đoàn người vượt mưa tuyết lao về hướng Hoàng Cung.
Thanh Vương phủ.
Châu Anh đắc ý nhìn Viên Liễu bị đánh đến gục xuống. Tuyết trắng trên người nàng hoà tan vào máu đỏ. Đau đến điếng người, lạnh đến thấu xương. Viên Liễu nhỏ bé đến thế, nàng chậm chạp bò đi. Dùng sức lê lết.
Châu Anh thấy nàng như sắp chết, cầm roi vui vẻ rời đi. Không quên dặn dò tên sát thủ xử nốt rồi rút lui. Viên Liễu vẫn cứ lết đi, nàng lết đến dưới một tán cây, muốn trốn mưa tuyết. Tên sát thủ kia nhìn bộ dạng này lại rất hài lòng. Hắn từ từ bước tới, kề dao lên cổ nàng. Lúc này mới lên giọng: ” Thứ lỗi cho ta nhé, Vương phi “.
Viên Liễu nhận ra giọng nói này, hắn là một trong số tướng dưới trướng Trọng Luân. Thuộc hạ thân cận của người.
” Tại sao lại làm vậy “.
Giọng nói yếu ớt của nàng cất lên, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn. Tên kia chỉ cười cợt: ” Ta thích làm vậy “.
Hắn về lại vẻ mặt lạnh, nắm chặt cán dao. Viên Liễu nắm được một nhúm cát, nhanh tay ném vào mắt hắn, nàng bò đi đến chỗ bụi hoa dại kia. Tên sát thủ tức giận lao tới liền bị một tên xuyên qua tim. Hắn gắng sức giãy giụa một lúc, đôi mắt trừng trừng nhìn nàng.
Viên Liễu cũng đã hết sức, nàng quỳ sụp xuống. Nhìn vào lọ thuốc trong tay: ” Thuốc này của Lịch Hà rất tốt “.
Thì ra trước đây Lịch Hà từng làm ra mấy lọ thuốc khác nhau. Trong đó có một lọ có thể giúp người uống hồi phục sức lực nhanh chóng trong một thời gian ngắn. Chỉ là tác dụng phụ khiến người ta mất sức cũng rất nhanh. Cũng may Lịch Hà chiết ra cho nàng rất nhiều loại để phòng thân. Viên Liễu cảm thấy toàn thân kiệt sức, nàng ngất đi trên tuyết.
Lịch Hà chiến đấu cùng tên kia bị thương không ít. Cả hai đều bất phân thắng bại, cuối cùng cũng nhờ một tên mà hạ hắn. Lịch Hà nhìn theo hướng tên bay tới, không thấy ai.
Nàng cũng không để ý nữa, nhanh chóng chạy vào trong. Trên đường thấy rất nhiều tên thích khách khác cũng chết vì bị bắn. Bảo sao khi nàng và tên kia đánh nhau không thấy viện trợ.
Phòng Tuấn Triết.
Lịch Hà gọi to tên hai người kia, nghe động mới thấy Tuấn Triết đang bò dậy. Chàng vội vã: ” Mau đi tìm Liễu nhi “. Rồi chậm chạp đi về hướng tên sát thủ, chàng vạch mặt ra. Đều là lính của Trọng Luân. Chàng tin không phải Trọng Luân làm, chỉ là nếu chỉ có Châu Anh làm sao sai khiến họ dễ dàng vậy?
Tuấn Triết gác lại suy nghĩ, đi tìm Viên Liễu. Lịch Hà chạy đi tìm, vết thương chi chít khiến bước đi của nàng không còn nhanh nhẹn. Nàng tựa vào một thân cây, thở nhanh.
Thấy Lịch Hà yếu như vậy Tuấn Triết cũng lo lắng: ” Ngươi sao rồi? Mau trở về phòng Lão sư lấy thuốc. Ta đi tìm nàng ấy “.
Lịch Hà gật đầu, từ từ quay về. Tuấn Triết đi một lúc, phát hiện máu vương vãi khắp một vùng sân. Chàng chạy vào, nhìn vệt máu kéo đến chỗ gốc cây. Sắc mặt chàng xanh nhợt, miệng kêu lớn tên Viên Liễu. Chàng chạy đến gần, cuối cùng từ phía cái cây thấy nàng đang ngất trên tuyết.
Tuấn Triết vội vàng đến bế nàng dậy, đưa nàng vào trong phòng gần đó.
” Nàng lạnh lắm đúng không? “.
Chàng nhìn y phục đầy máu của nàng, đau lòng đến chảy nước mắt. Da nàng lạnh toát, tóc thì đã bị tuyết phủ trắng. Chàng nhẹ nhàng xoa xoa tay nàng, vừa xoa vừa gọi tên mong nàng nhanh chóng tỉnh lại.
Vết thương của nàng rất nhiều, chàng lại có chút lưỡng lự. Cho dù đã là phu thê, cũng không thể tuỳ tiện cởi y phục của nàng.
Nhưng nhìn nàng như vậy, không thể làm ngơ. Chàng từ từ kéo vai áo xuống, lộ ra một làn da trắng. Vết thương vẫn rỉ máu, chàng lấy khăn ấm lau nhẹ những vết máu rồi dùng thuốc rắc lên. Một bờ vai nhỏ bé đến đau lòng, chàng nhẹ nhàng nhấc nàng xoay người lại. Chữa trị những vết thương ở lưng cho nàng. Từ đầu đến cuối chỉ dám vén ra, không cởi hết đi.