Hộ Quốc Chiến Thần (FULL) - Chương 387: Thôi được rồi
“Cô ấy muốn đến chợ Quỷ Sương?” Lạc Trường Phong kinh hô một tiếng rồi nghỉ ngờ nói: “Anh nhận được tin này từ đâu? Có tin được không?”
Đằng Nghĩa gật đầu nói: “Mấy ngày trước tôi đã nhận được tin của cô ấy, nhưng bởi vì có chuyện quan trọng cần làm nên không kịp tới. Sau khi rời khỏi Tống gia, tôi đã đến am Tử Vân, khó khăn lắm mới thăm dò được cô ấy đến chợ Quỷ Sương.”
“Am Tử Vân?”
“Cô ấy… Xuất gia rồi?” Lâm Vũ và Lạc Trường Phong lại kinh ngạc nhìn Đằng Nghĩa.
Nếu Tiêu Thanh Y thật sự xuống tóc làm ni cô thì chuyện xưa của họ sẽ kết thúc bằng bi kịch.
Đằng Nghĩa lắc đầu cười khổ: “Không có xuất gia, chỉ để tóc tu hành mà thôi.”
“Để tóc tu hành cũng không phải chuyện tốt gì!” Lâm Vũ than khẽ rồi hỏi: “Năm đó rốt cuộc anh đã làm gì có lỗi mà cô ấy lại tức giận đến để tóc tu hành?”
Đằng Nghĩa lập tức trầm mặc, cúi đầu không nói. Đấy! Lại như vậy rồi! Lâm Vũ và Lạc Trường Phong bất đắc dĩ nhìn nhau.
Đám người bọn họ đã từng hỏi Đằng Nghĩa vấn đề này vô số lần, nhưng lần nào anh ta cũng như vậy.
Đã bảy năm rồi vẫn không ai biết năm đó họ đã xảy ra chuyện gì.
“Ngày mốt là mười lăm.” Lạc Trường Phong tính toán thời gian rồi mỉm cười nói: “Vừa vặn tôi cũng muốn đến chợ Quỷ Sương, đến lúc đó chúng ta cùng đi đi!”
“Anh đến chợ Quỷ Sương làm gì?” Lâm Vũ nghỉ ngờ nói.
Lạc Trường Phong trả Ngọc hay không.”
Đi thử thời vận, xem có thể tìm được linh chỉ Huyết
Lâm Vũ kinh ngạc, chậm rãi giơ tay lên vỗ mạnh lên vai Lạc Trường Phong rồi khẽ thở dài: “Anh… Có lòng!”
Linh chỉ Huyết Ngọc là thuốc cứu mạng Lâm Thiển.
Kỳ thật trong lòng Lạc Trường Phong biết rõ khả năng tìm được linh chỉ Huyết Ngọc trong chợ Quỷ Sương gần như bảng không. Nhưng anh ta vẫn ôm hi vọng đến chợ Quỷ Sương tìm kiếm.
Hắn nhận ân tình này!
“Đây là chuyện thuộc hạ nên làm.” Lạc Trường Phong cung kính nói.
“Không nói những điều này nữa.” Lâm Vũ xua tay, hơi trầm ngâm rồi nói: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng đi xem náo nhiệt với hai người! Tôi cũng rất tò mò về chợ. Quỷ Sương.”
“Được!” Hai người cùng đáp ứng. Đúng lúc này, Chu Tước Vệ đến báo Đằng Hiếu lại té xỉu lần nữa. “Thứ vô dụng này!” Đăng Nghĩa không vui chửi một câu rồi đứng dậy đi ra.
Lâm Vũ và Lạc Trường Phong nhìn nhau cười một tiếng rồi cùng đi theo ra ngoài.
Đến bên ngoài, Đằng Nghĩa trực tiếp tạt nước lạnh lên. Bị nước lạnh giội vào đầu, Đằng Hiếu lại tỉnh lại. Nhìn anh hai đen mặt đứng trước mặt mình, Đằng Hiếu vội vàng ôm lấy chân
anh ta khàn khàn kêu khóc: “Anh hai, em biết sai rồi, về sau em không dám nữa, anh bảo họ tha cho em đi! Em không được, em thật sự không được…”
“Tha cái rắm!” Đằng Nghĩa hất tay anh ta ra rồi lạnh lẽo nói: “Còn sức lực khóc. thì đứng lên tiếp tục, chờ mày không còn sức khóc nữa rồi nói!”
Nghe Đằng Nghĩa nói xong, Đằng Hiếu lập tức ngậm miệng lại suy yếu ngã xuống đất.
“Thôi được rồi.” Lâm Vũ đi lên mỉm cười nói: “Đây là lần thứ năm anh ta bị giội tỉnh, cũng coi như cực hạn đối với sức khoẻ của anh ta rồi, ép nữa sẽ vào bệnh viện mất.”
Nói thật sức khoẻ của Đằng Hiếu coi như không tệ.
Người bình thường bị hành hạ như anh ta thì hiện tại đã nằm viện rồi.
Đằng Nghĩa hơi trầm mặc rồi quát về hướng Đẳng Hiếu: “Còn không mau cút dậy? Nếu mày thích nằm thì tao cho mày đi nằm viện mười ngày nửa tháng!”
Trong lòng Đằng Hiếu run lên, đâu dám nằm nữa mà vội vàng giấy dụa đứng lên.
“Còn không mau cảm ơn Mục Bắc Vương xin tha cho mày!” Đằng Nghĩa lại quát lớn.
Còn phải cảm ơn hắn? Tôi cảm ơn mười tám đời tổ tông của hắn thì có!
Trong lòng Đằng Hiếu điên cuồng gào thét, nhưng lại không dám nói ra, do dự mãi mới không tình nguyện nhìn về phía Lâm Vũ.
“Đừng cám ơn tôi.” Còn không đợi Đằng Hiếu mở miệng, Lâm Vũ đã giơ tay ngăn cản rồi giễu cợt nói: “Tôi định để anh nghỉ ngơi và ăn một chút gì đó, khôi phục sức lực rồi lại đứng tiếp.”
“..” Tim Đăng Hiếu đột nhiên siết lại, đôi chân mềm nhữn lại ngã xuống đất lần nữa, trên mặt tràn đầy căm giận đau thương.
Nhìn bộ dạng của anh ta, ba người cùng cất tiếng cười to…