Chương 382: Thôi được rồi
Trên tay Tống gia có rất nhiều nợ máu, mà đa số đều có liên quan đến người của đội Sói.
Không giết họ thì không làm lắng dịu lửa giận trong lòng Lâm Vũ được.
Tống gia to lớn tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, những hồ sơ kia còn chưa được chuyển giao cho cảnh sát.
Tất cả hồ sơ đều bị đem đến Tống gia, Đằng Nghĩa cứ ngồi xổm xuống đất nhanh chóng xem xét đống hồ sơ như núi trước mặt.
Đăng Hiếu đã ngồi dậy, co ro trong một góc. Ánh mắt anh ta hơi trống rỗng, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Dù chỉ xem sơ qua Đằng Nghĩa cũng cầns hai giờ mới đọc hết đống hồ sơ đó một lần.
Đằng Nghĩa đứng dậy, nhìn dáng vẻ của Đằng Hiếu thì giận không chỗ phát tiết, anh ta nắm chặt nắm đấm đi về hướng Đăng Hiếu.
“Thôi được rồi. sao?”
Lâm Vũ kéo Đằng Nghĩa lại: “Anh định đánh anh ta chết thật
“Đánh chết mới tốt, tránh làm Đằng gia mất mặt xấu hổ!” Đằng Nghĩa nghiến răng nghiến lợi quát: “Thanh danh của Đăng gia đều bị thứ chết tiệt này làm mất hết!”
“Cũng không nghiêm trọng như vậy.” Lâm Vũ lắc đầu cười nói: “May mà anh †a lấy tiền không làm việc, bằng không anh không đánh chết anh ta thì tôi cũng ra tay.”
Đằng Hiếu khá may mắn.
Dạng gia tộc như Tống gia bình thường căn bản không tìm đến anh ta.
Mặc dù anh ta có được không ít chỗ tốt từ Tống gia, nhưng lần này là lần đầu tiên giúp Tống gia làm việc, có điều mới lần đầu đã té ngã rồi. Nếu Đằng Hiếu tham dự vào những chuyện Tống gia làm thì không ai bảo vệ
được anh ta.
Nghe Lâm Vũ nói vậy, lửa giận trên mặt Đằng Nghĩa hơi tiêu tán, sau đó lại trừng Đăng Hiếu rồi mắng té tát: “Còn chưa cút tới xin lỗi Mục Bắc Vương đi!!”
Bị anh ta mắng như vậy, Đằng Hiếu vô thức rụt cổ lại.
Một lát sau, Đằng Hiếu chậm rãi đứng lên rồi kiêu ngạo nhìn Lâm Vũ: “Dựa vào cái gì em phải xin lỗi anh ta? Dù anh ta là Mục Bắc Vương thì thế nào? Không có Đăng gia thì có anh ta của hôm nay sao? Muốn xin lỗi cũng nên là anh †a xin lỗi eml”
“Tao đánh chết thằng chết tiệt mày!” Đằng Nghĩa nổi giận gầm lên một tiếng rồi hất tay Lâm Vũ ra, tung một chân qua đó.
Đằng Hiếu hét thảm một tiếng rồi đập mạnh vào vách tường, lại nôn từng ngụm máu ra.
“Đánh đi! Có giỏi thì… Anh đánh chết em đi!” Đằng Nghĩa mở cái miệng đầy máu tươi ra mà dữ tợn quát: “Muốn em xin lỗi anh ta thì không có cửa đâu!”
Đằng Nghĩa nghe vậy thì giận không kềm được, giơ nắm đấm giáng thẳng lên mặt Đăng Nghĩa.
Lạc Trường Phong tay mắt lanh lẹ lập tức bắt lấy nắm tay của Đằng Nghĩa rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
Lâm Vũ cũng cất bước đi tới kéo Đằng Nghĩa tức giận đến toàn thân run rẩy ra, trêu ghẹo nói: “Anh em các người không hổ là cùng một mẹ sinh ra, tính tình đều cọc cẵn như nhau.”
“Tôi cọc căn đến mấy tốt xấu gì cũng có quan niệm thị phi!” Đăng Nghĩa chỉ vào Đằng Hiếu, nổi giận đùng đùng hét lớn: “Thằng chết tiệt này ở kinh thành rảnh rỗi quá đã biến thành thiếu gia ăn chơi vô pháp vô thiên!”