Chương 371: Mạnh quá!
Viên Trung Đường không trả lời mà quay đầu lại nhìn A Thất bằng ánh mắt dò hỏi.
A Thất gật đầu nói: “Người đã treo tiểu thiếu gia lên tên là Lâm Vũ!”
Nghe vậy, Viên Trung Đường quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì tôi cần đi giết Lâm Vũ!”
“Vậy thì ông không cần vội.” Lâm Vũ mỉm cười. “Anh có ý gì?” Ông ta khế cau mày, nghi hoặc nhìn hắn. “Tôi chính là Lâm Vũ.”
Lâm Vũ sờ sờ mũi, mỉm cười nhìn hai người họ: “Tống Lương bị tôi treo ở trước cửa trường học, chỉ là để làm gương cho người khác mà thôi.”
“Anh là Lâm Vũ?” Viên Trung Đường và A Thất đồng thời hét lên, trong mắt hiện lên vẻ khó tin. Lâm Vũ thật sự xuất hiện trước mặt bọn họ?
Bọn họ còn chưa tìm Lâm Vũ để gây phiền phức mà hắn đã chủ động tìm tới rồi sao?
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của hai người, Lâm Vũ nghiêm túc gật đầu: “Tôi chính là Lâm Vũ mà các người đang tìm, đảm bảo là thật!”
“Thật sao?” Viên Trung Đường kinh ngạc, vẫn có chút không tin. “Đương nhiên.” Lâm Vũ cười nói. Sau khi liên tục có được sự xác nhận của Lâm Vũ, Viên Trung Đường lập tức
vỗ tay cười nói: “Tốt! Tốt lắm! Nếu anh đã chủ động tìm đến, tôi cũng đỡ mất công phải đi tìm!”
A Thất ở sau lưng ông ta, mặt đầy sát khí. Nếu sư phụ không ở đây, có lẽ bây giờ ông ta đã tấn công Lâm Vũ rồi.
Nhìn dáng vẻ vô cùng tự tin của Viên Trung Đường, Lâm Vũ không khỏi lắc đầu thở dài: “Nghe nói ông là cao thủ số một của tỉnh Nam Nhạc?”
“Trong thiên hạ có nhiều người có năng lực, tôi cũng không dám tự xưng là cao thủ số một ở Nam Nhạc.” Viên Trung Đường khiêm tốn lắc đầu, đột nhiên đổi chủ đề: “Nhưng có lẽ cũng đủ để đối phó với anh.”
Lạc Trường Phong cười khinh thường, lắc đầu nói: “Ông không xứng!” “ôm
Viên Trung Đường hơi kinh ngạc, có chút hứng thú nhìn hai người: “Xem ra tôi nhìn lầm rồi!”
Lâm Vũ giơ tay ngăn Lạc Trường Phong lại, sau đó nhìn chằm chằm vào ông †a nói:
“Thành thật mà nói, ông thật sự không xứng để ra tay với tôi! Theo những gì tôi điều tra được, mặc dù ông đã từng làm một số việc nhưng cũng không phải là tội ác tày trời, bây giờ ông thay đổi chủ ý, tôi sẽ cho ông một cơ hội.
“Ha ha! Điếc không sợ súng!”
A Thất cười lớn, thiếu kiên nhẫn nói: “Sư phụ, đừng nói nhảm với bọn họ nữa, để đệ tử lĩnh giáo bọn họ trước!”
Viên Trung Đường suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu với A Thất.
Được sự cho phép của sư phụ, ông ta không còn kiềm chế được nữa lập tức lao tới.
Thấy A Thất xông tới, Lâm Vũ và Lạc Trường Phong đều bất động, thậm chí còn không thèm nhìn ông ta.
Thái độ khinh thường như vậy lập tức khiến sự tức giận trong lòng và sát khí trên người A Thất trở nên mạnh hơn.
Khoảnh khắc A Thất đến gần, cuối cùng Lạc Trường Phong cũng động đậy nhưng đó chỉ là vung tay một cách rất qua loa giống như đang đuổi một con ruồi.
Nhưng một chiêu hời hợt như vậy mà A Thất cũng không thể đỡ nổi.
Ông ta cảm nhận được một luồng lực lượng mạnh mẽ ập tới, thân thể đột nhiên loạng choạng lùi về phía sau, mãi đến khi Viên Trung Đường đặt tay lên lưng thì mới có thể dừng lại.
A Thất nuốt nước miếng, kinh hãi nhìn Lạc Trường Phong.
Mạnh quá!
Dù sao ông ta cũng là Tiên Thiên Cực Hạn, chỉ thiếu một bước nữa là bước vào Quy Nguyên Cảnh mà đến một chiêu sơ sài như vậy cũng không đỡ được ư?
Người này rốt cuộc có thực lực như thế nào?
Khi A Thất vẫn đang kinh ngạc, Viên Trung Đường kéo ông ta ra sau, ánh mắt nhìn Lâm Vũ và Lạc Trường Phong trở nên nghiêm túc hơn. . Truyện Full
Lâm Vũ mỉm cười thản nhiên rồi nói: “Lời vừa rồi tôi nói vẫn có hiệu lực, nếu bây giờ ông thay đổi chủ ý, tôi vẫn sẽ cho ông một cơ hội.”