Chương 370: Khi họ đang đến gần
Lâm Vũ ngồi trên xe, nghe Lạc Trường Phong nói với mình về những “truyền thuyết” của Viên Trung Đường.
Khi họ đang đến gần biệt viện Thanh Sơn, một chiếc ô tô bất ngờ lao về phía họ.
Con đường phía trước chật hẹp, muốn tránh xe cũng có chút khó khăn.
Lạc Trường Phong và người ngồi trên xe đối diện gân như vô thức dừng xe lại, cũng gần như đồng thời bấm còi ra hiệu cho đối phương nhường đường.
Nhưng dường như cả hai đều không có ý định nhượng bộ nhau, chỉ bấm còi nhưng xe đã dừng lại.
Cuối cùng, người đối diện mất kiên nhãn, mở cửa xe bước xuống, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía bên này.
“A Thất?”
Lạc Trường Phong lập tức nhận ra A Thất, lập tức nói với Lâm Vũ: “Người này là vệ sĩ riêng của Tống Hư Cốc, đồng thời là đệ tử của Viên Trung Đường.”
“Ð?” Lâm Vũ nhếch khóe miệng, nhìn về phía chiếc xe đối diện: “Có vẻ người ngồi trên xe kia là Viên Trung Đường? Thật trùng hợp, còn có thể gặp được giữa đường.”
Nói xong, Lâm Vũ mở cửa xe bước xuống.
Lạc Trường Phong mỉm cười cũng bước xuống xe.
Nhìn thấy hai người bước xuống xe, A Thất lập tức lạnh giọng hét lên: “Cút ngay! Đừng lãng phí thời gian của tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Khẩu khí cũng lớn đó!”
Lạc Trường Phong cười ha ha: “Quả nhiên chủ nào tớ nấy! Người của Tống gia ngang ngược, ngay cả thuộc hạ cũng ngang ngược như vậy!”
Hả?
Nghe Lạc Trường Phong nói vậy, con ngươi của A Thất chợt co lại. Đối phương còn biết thân phận của mình?
Lễ nào…
Trong lòng A Thất run lên, lập tức hiểu ra, cười lạnh nói: “Nếu tôi đoán không lầm, những người dưới quyền của tôi đều chết trong tay các người, đúng không?”
Lạc Trường Phong gật đầu, coi như thừa nhận.
Tuy anh ta không đích thân giết những người đó, nhưng lại phái người đi giết, cũng có thể nói bọn họ chết ở trong tay anh ta.
Suy đoán trong lòng đã được xác nhận, ánh mắt A Thất đột nhiên trở nên lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Vậy bây giờ, các người định chặn giết tôi sao?”
“Ông đề cao bản thân quá rồi.” Lâm Vũ lắc đầu cười nhẹ. Chỉ là một Tiên Thiên Cực Hạn bé nhỏ, sao họ lại cần chặn giết chứ? Nghe vậy, sắc mặt của A Thất đột nhiên trở nên vô cùng khó coi
Lúc này Viên Trung Đường mở cửa xe bước xuống.
Viên Trung Đường đã hơn sáu mươi tuổi nhưng trông ông không hề già, đôi mắt rất sáng và có thần, trông có vẻ như chỉ lớn hơn A Thất vài tuổi.
Ông ta từ từ đi tới, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người: “Nếu hai người không nhắm vào đệ tử vô dụng này của tôi thì là nhằm vào tôi đúng không?”
Hai người nhìn nhau, mỉm cười, đồng thời gật đầu.
“Nếu vậy thì mau ra tay đi, tôi đang vội.” Viên Trung Đường nghiêm túc, ra hiệu cho A Thất lùi lại.
Nhưng cả hai đều không vội vàng ra tay.
Lâm Vũ lười biếng tựa vào đầu xe, thờ ơ hỏi: “Ông đang vội đi cứu người, hay vội đi giết người?”
“Muốn cứu, cũng muốn giết người.” Trên mặt Viên Trung Đường nở nụ cười nhưng trong lời nói, sát khí võ cùng rõ ràng.