Chương 36: Chắc là không
Tuyên Vân Lam thắc mắc, lại hỏi Thẩm Vũ Nông: “Còn có người nào biết họ được an táng tại đây sao?”
“Chắc là không.”
‘Thẩm Vũ Nông lắc đầu nói: “Mấy năm nay, về chuyện mộ phần của hai người họ, ngay cả người trong nhà tôi cũng không nói. Mỗi lần đều là một mình lén lút đến đây viếng hai người họ, sợ người trong nhà mồm miệng không giữ kín được, để lộ chuyện ra ngoài, khiến cho người Lâm gia biết họ được chôn ở đây.”
Nói tới chuyện này, trong lòng Thẩm Vũ Nông như trút được gánh nặng. Giờ đây, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại đi viếng họ rồi!
Cuối cùng cũng không cần phải lo người nhà họ Lâm quấy rầy sự an nghỉ của họ rồi!
Nghe xong những lời này của Thẩm Vũ Nông, trong lòng Lâm Vũ cũng nổi lên sự hoài nghi.
Im lặng trong chốc lát, Lâm Vũ ném cho Lạc Trường Phong một ánh mắt: “Đi hỏi bọn họ xem họ tới đây làm gì.”
Lạc Trường Phong gật đầu, cất bước đi về phía đám người kia. “Người phía trước hãy dừng bước!”
Lạc Trường Phong đứng ở vị trí cách bọn họ mười mét, giơ tay ngăn họ tiến lại, trầm giọng hỏi: “Các vị là ai? Tới đây làm gì?”
“Anh hỏi chúng tôi muốn làm gì sao?”
Một người phụ nữ vóc dáng cao ráo tiến lên phía trước, đánh giá Lạc Trường Phong một lượt, bưồn cười nói: “Tôi còn muốn hỏi các anh tới đây làm gì đấy! Tôi nói cho các anh biết, trong bán kính bảy kilomet quanh ngọn núi này đã bị Nghiêm tổng của chúng tôi mua lại, chúng tôi sắp tu sửa nơi này thành trang trại nuôi lợn quy mô lớn, các anh tốt nhất là đừng có ở đây gây rối. Nếu không, sẽ không có kết cục tốt đâu!”
Tu sửa xây dựng trang trại nuôi lợn.
Sắc mặt Lạc Trường Phong lạnh lại, nghiêm giọng nói động vào mảnh đất này, tôi sẽ diệt kẻ đó!”
Lập tức cút đi! Ai dám
Cha và ông nội của Mục Bắc Vương đều được an táng tại đây.
Vì để không quấy rầy tới sự an nghỉ của họ, bọn họ thậm chí không muốn rời
một Bây giờ, đám người này lại dám có ý định xây trang trại lợn ở đây sao?
Một khi thi công, vậy hai phần mộ kia chẳng phải là sẽ không được đảm bảo hay sao?
Cho dù không làm hư hại hai phần mộ, thì nơi này cũng sẽ bị mùi hôi thối bao phủ.
Thế thì sao có thể để cho hai người thân của Mục Bắc Vương được an nghỉ? “Ý gì đây?”
“Diệt trừ chúng tôi?”
“Anh uống nhầm thuốc rồi đấy à?”
“Chỉ một ngón tay của Nghiêm tổng chúng tôi cũng có thể nghiền nát anh rồi!”
“Mau cút đi, đừng có cản trở chúng tôi quy hoạch đất!”
Nghe thấy mấy lời của Lạc Trường Phong, đám người kia bỗng chốc cười lớn. Ánh mắt Lạc Trường Phong sắc lạnh, sát ý tuôn ra. “Dừng tay!”
Lâm Vũ gọi Lạc Trường Phong lại, rồi bước ra, ánh mắt lướt qua đám người, bình thản hỏi: “Ai là Nghiêm tổng?”
“Chính là tôi!”
Nghiêm Quân Thịnh bụng phệ bước ra, cũng không thèm nhìn thẳng Lâm Vũ lấy một cái.
“Tôi không cần biết ông tốn bao nhiêu để mua miếng đất này, tôi ra giá gấp đôi, ông bán lại miếng đất này cho tôi!”
Lâm Vũ nhìn Nghiêm Quân Thịnh một lượt: “Cha và ông nội tôi được an táng ở nơi này, tôi không muốn người ngoài quấy rầy họi”
Nếu người khác đã tốn tiền mua miếng đất này, vậy cũng không thể cưỡng chế chiếm đoạt.
Nếu không thì có khác gì với những kẻ ỷ thế ăn hiếp người kia?
“Ra giá gấp đôi?”
Mắt Nghiêm Quân Thịnh bỗng chốc sáng lên, suy nghĩ một lúc lại cười lớn, khinh bỉ “Cậu thanh niên này, cậu có biết miếng đất này tôi tốn bao nhiêu tiền để mua được không? Mở miệng là nói ra giá gấp đôi, cậu bỏ ra được bằng ấy tiền
sao?”
“Nếu tôi đã nói thì đương nhiên là đưa ra được số tiền này.” Lâm Vũ lạnh nhạt đáp.
“Đừng có ở đây làm lỡ thời gian của chúng tôi!”
Người phụ nữ trẻ lại lân nữa bước lên, giơ một ngón tay lên, cười nhạo nói: “Tôi nói cho anh biết, miếng đất này Nghiêm tổng đã tốn một trăm triệu mới lấy được! Người như anh đừng nói là một trăm triệu, hai triệu còn chưa chắc đã đưa ra được ấy chứt”
Logic của cô ta rất đơn giản.
Người có thể đưa ra hai trăm triệu sao có thể để cha mình an táng ở cái nơi khỉ ho cò gáy này được?
Một tên nghèo kiết xác, còn ở đây ba hoal