Chương 364: Muốn chết sao!
Trang viên Tống gia.
“Muốn chết sao!”
Sau khi nhận được tin tức do vệ sĩ của Tống Lương truyền đến, Tống Hư Cốc lập tức nổi trận lôi đình.
Người thừa kế Tống gia, đứa cháu út ông ta cưng nhất lại bị người ta treo ở cổng trường thị chúng?
Cái này đâu chỉ là sỉ nhục Tống Lương mà còn đang chà đạp Tống gia! Dám làm nhục Tống gia như vậy thì nhất định phải buộc hắn trả giá đắt.
Cảm nhận được lửa giận của Tống Hư Cốc, con thứ là Tống Phong Ngô không dám nói lời nào, nhưng lại không thể không nói.
‘Tống Phong Ngô do dự nửa ngày mới cẩn thận nói: “Cha, việc cấp bách là cứu Lương Nhi trước đãt”
‘Tống Lương là con của ông ta, con trai bị treo ở cổng trường thị chúng thì làm sao ông ta không lo lắng được.
“Cứu! Đương nhiên phải cứu!”Tống Hư Cốc đầy phẫn nộ giương mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên đứng một bên: “A Thất, phái mấy cái cao thủ của đội Sói đến Giang Bắc! Nhất định phải cứu Lương Nhi trở về! Ai dám ngăn trở thì giết chết không hỏi tội!”
A Thất chẳng những là cận vệ của ông ta mà cũng là tổ trưởng đội Sói.
Đội Sói là lực lượng tinh nhuệ nhất trên tay Tống gia.
Ông ta vừa là hộ vệ và cũng là một cây đao trên tay Tống gia.
Chỉ cần ông ta ra lệnh một tiếng thì A Thất có thể tiêu diệt tất cả kẻ địch!
“Vâng!” A Thất lập tức nhận lệnh rời đi.
“Chờ một chút!” Tống Phong Ngô gọi A Thất lại rồi hỏi thăm dò Tống Hư Cốc:
“Cha, nghe vệ sĩ của Lương Nhi nói Lâm Vũ là cao thủ, có nên để anh Thất đích thân đi.
Mặc dù A Thất không họ Tống, nhưng địa vị ở Tống gia lại không thấp.
Cho dù là Tống Phong Ngô cũng phải gọi ông ta một tiếng “anh Thất”.
“Không cần!” Tống Hư Cốc không chút nghĩ ngợi mà từ chối: “Không phải Lâm Vũ lợi hại, là vệ sĩ bên cạnh Lương Nhi quá vô dụng! Nếu sớm biết lần này nó đến Giang Bắc sẽ gặp phải phiền phức như vậy thì cha đã phái hai người lợi hại hơn cho nói”
Những hộ vệ của Tống gia cơ bản đều chỉ có tác dụng giữ thể diện.
Đối phó người bình thường còn được, gặp người hơi lợi hại một chút thì chính là phế vật.
Tùy tiện chọn một người trong đội Sói cũng có thể dễ dàng đánh ngã mười mấy vệ sĩ của Tống gia.
Ông ta đã bảo A Thất phái cao thủ của đội Sói đi cứu Tống Lương, không cần A Thất đích thân ra trận.
Vừa dứt lời, Tống Hư Cốc lại phất tay với A Thất: “Đúng rồi, tiện đường anh bảo họ bắt Lâm Vũ kia về cho tôi! Tôi cũng muốn xem rốt cuộc hắn có ba đầu sáu tay gì mà dám đối đãi với cháu trai của Tống Hư Cốc này như thết”
A Thất khẽ gật đầu rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Nếu Tống Hư Cốc đã nói như vậy, Tống Phong Ngô cũng không dám nói thêm gì mà chỉ chờ đợi cao thủ của đội Sói cứu con trai cưng của mình về.
Có thể bắt Lâm Vũ kia trở lại càng tốt!
Đúng lúc này, con cả Tống Kinh Hằng bước nhanh chạy vào, còn chưa tới mà giọng nói đã truyền vào: “Cha, con điều tra được một vài điều, chúng ta phải cẩn thận một chút.”
“Gái gì?” Tống Hư Gốc nhíu mày hỏi thăm, vẻ phẫn nộ trên mặt còn chưa tiêu tán.
‘Tống Kinh Hãng vội đi tới rồi trầm giọng nói: “Thẩm gia và Vạn gia có hợp tác!”
“Vạn gia? Vạn Cửu Lĩnh?” Đồng tử của Tống Hư Cốc đột nhiên co rụt lại, chân mày nhíu chặt hơn.