Chương 357: Hay là họ uống say rồi?
“Tống thiếu, anh phải bảo trọng sức khoẻ!”
“Đúng thế, anh là người nối nghiệp tương lai của Tống gia!”
“Này, phục vụ kia, mau gọi người nấu canh tỉnh rượu cho Tống thiếu đi!”
Đám người tỉnh táo lại cũng nhao nhao phụ họa theo.
Mặc dù đều biết Tống Lương nói dối, nhưng ai lại vạch trần kia chứ?
Dám làm Tống Lương mất mặt chính là chán sống!
“Qe…’ Nghe những lời nói này, Diêm Thiền lập tức làm ra dáng vẻ nôn khan, lại
khoát tay một cái nói với Lâm Vũ: “Đi nhanh đi, tôi nhìn thấy những tên tiểu nhân nịnh nọt này là thấy buồn nôn rồi.”
‘Thẩm Khanh Nguyệt tán thành gật đầu, lại gắt giọng nói với Lâm Vũ: “Chúng †a đi nhanh lên đi! Tôi không uống nổi rượu nữa rồi, chắc phải ói cả đêm mất.”
Hai người vừa nói xong thì mấy ánh mắt phẫn nộ lập tức dừng lại trên người các cô.
Các cô không chỉ đắc tội một người! Đúng là bọn họ nịnh nọt, nhưng không tới phiên hai con nhãi này lên tiếng!
Lúc đầu họ đã định cùng Tống gia đối phó Thẩm gia, hiện tại trong lòng càng kiên định.
Lúc này Tống Lương ngồi trên đài cũng đã dần bình tĩnh lại, mặt đầy sương lạnh mà cười nói: “Đừng vội đi! Uống thêm hai ly nữa đi, rượu trong buổi tiệc này. đều là hàng cấp cao! Qua đêm nay các người không được uống nữa đâu.”
“Tống thiếu, lời này của anh không đúng.” Cao Thừa Bỉnh cười rạng rỡ nói: “Không phải anh còn thưởng cho họ một tấm thiệp mời bằng vàng sao? Nếu họ. cùng đường còn có thể bán thiệp mời kia đổi hai chai rượu ngon để uống.”
Lúc đầu Tống Lương đã chuẩn bị tát thẳng một cái vào mặt Cao Thừa Bỉnh, nhưng nghe thấy câu sau của ông ta thì mới tạm thời dừng lại, gật đầu nói đúng!”
Lâm Vũ bị hai người này kẻ xướng người hoạ chọc cười.
Sau một lát, Lâm Vũ lấy tấm thiệp mời từ trên tay Thẩm Vũ Nông rồi cất bước đi đến trước mặt Cao Thừa Bỉnh và ném cho ông ta.
“Tặng tấm thiệp mời này cho ông.” Lâm Vũ cười nói: “Nhưng đây không phải đưa cho ông đổi rượu! Khi cùng đường cầm đi đổi một ít bánh bao chắc có thể sống tạm một thời gian.”
“Nói khoác không biết ngượng!” Cao Thừa Bỉnh cười lạnh, mặt đầy khinh thường.
“Dù ông ta cùng đường cũng có Tống gia ở đây!” Tống Lương lặng lẽ trừng Lâm Vũ rồi lại đảo mắt nhìn mọi người ở đây: “Các người cũng như vậy! Ai đối phó người của Thẩm gia đều là bạn của Tống gia! Ai dám đứng chung một chỗ với ‘Thẩm gia thì chính là kẻ địch của Tống gia! Tôi cũng muốn xem ở Giang Bắc này có ai dám giúp Thẩm gial”
“Tôi dám!” Tống Lương vừa dứt lời thì Mạnh Chương Bình đã cười ha hả đứng ra: “Tôi không xứng giúp Thẩm gia, nhưng Mạnh gia vĩnh viễn đứng cùng Thẩm gia!”
“Tôi cũng dám!” Lão phu nhân Lạc gia cũng cười ha hả ngẩng đầu, cao giọng nói: “Có lẽ Lạc gia không xứng trở thành bạn của Thẩm gia, nhưng Lạc gia sẽ vĩnh
viễn xem Thẩm gia là bạn! Ai dám đối phó Thẩm gia chính là kẻ địch của Lạc gia!”
Nhìn hai người tràn đầy kiên định, tim mọi người đột nhiên đập mạnh lên một cái.
Hiện tại hai nhà bọn họ là hào môn cấp cao nhất Giang Bắc!
Vào lúc này họ lại muốn đứng chung một chỗ với Thẩm gia ngay trước mặt ‘Tống Lương?
Là ma lực của Thẩm gia quá lớn hay là họ căn bản không biết sự đáng sợ của Tống gia?
Hay là họ uống say rồi?
Lời nói của hai người không khác gì một bạt tai tát thẳng vào mặt Tống Lương.
“Tốt! Rất tốt!” Tống Lương giận quá thành cười, nắm thật chặt đấm nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người: “Lạc gia và Mạnh gia đúng không? Các người thật
không sợ chết!”
“Không, chúng tôi rất sợ chết.” Hai người cùng mở miệng, đầy trêu tức nhìn ‘Tống Lương.
Không phải họ không sợ chết!
Là Tống Lương không sợ chết!
Thẩm gia có Mục Bắc Vương trấn giữ mà Tống gia dám đi trêu chọc? Hào môn?
Trong mắt Lâm Vũ thì hào môn là cái thá gì?
“Nếu đã sợ chết thì tôi cho các người một cơ hội đổi ý!” Tống Lương cười lạnh và nói: “Hiện tại hối hận còn kịp!”
Lão phu nhân và Mạnh Chương Bình nhìn nhau cười một tiếng rồi cùng lắc đầu.
‘Tống Lương biến sắc rồi dữ tợn quát: “Rất tốt! Vậy các người cứ chôn cùng người của Thẩm gia đi! Đúng rồi, còn có người của Lâm gia!”
Hai người không quan tâm, ngược lại đầy trêu tức mà nhìn Tống Lương.
Tống Lương tức đến toàn thân run rẩy, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải làm họ biết cái gì gọi là “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết”!