Chương 31: Còn tôi thì sao?
“Có!”
Với một tiếng hét đồng loạt, mười ba người mặc đồ đen từ khắp nơi trong Lâm gia tràn ra.
Tất cả bọn họ đều mặc đồ đen, trên mặt cũng bịt khăn che mặt màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng.
Nhìn thấy đám người này, hô hấp của Tuyên Vân Lan đột nhiên trở nên gấp gáp.
Tất nhiên là bà ấy nhớ rõ những người này! Làm sao bà ấy có thể quên những người này!
Vào đêm mưa mười lăm năm trước, chính họ đã giơ con dao đồ tể trên tay. lên!
Vô số đêm, bà ấy đều bị cơn ác mộng đen tối này đánh thức.
Tuy nhiên, những con dao họ từng cầm trên tay giờ phút này đã được thay thế bằng những khẩu súng lục màu đen.
Tất cả đều đồng loạt nhắm vào bọn họ, những họng súng tối đen kia, gần như. nuốt chửng bọn được”Tiểu Vũ… Con đánh không lại bọn họ đâu, chạy đi!”
Tuyên Vân Lam vô cùng sợ hãi, hoảng loạn gọi con trai mình.
Những người này có súng trong tay!
Những người dưới quyền con trai bà ấy đều có kiếm!
Làm sao mà kiếm có thể đánh bại súng được!
Lâm Vũ mỉm cười, vừa an ủi mẹ, vừa nhẹ nhàng nói: “Bọn họ làm mẹ tôi sợi” “Thuộc hạ đã hiểu!”
Vừa dứt lời, Ninh Loạn đã lao ra ngoài.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bao phủ bởi một đợt ánh kiếm. Một lát sau, Ninh Loạn thu kiếm.
Lại quay trở về bên cạnh Lâm Vũ.
“Cạch cạch cạch…”
Lúc này, súng trong tay bọn tử sĩ mới lần lượt rơi xuống đất.
Nhưng chỉ có một nửa!
Nửa còn lại vẫn đang nằm trong tay bọn họ.
Bùm!
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng mọi người lập tức nổ tung.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn nửa khẩu súng rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.
Thật là một người đáng sợ!
Thật là một thanh kiếm đáng sợ!
Cắt đứt hơn mười khẩu súng lục chỉ bằng một kiếm! Đây… có còn là con người không?
Các site khác đang copy và ăn cắp của truyện tamlinh247 nhé cả nhà.. Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện tamlinh247 chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện tamlinh247 là ra nhé
Cái lạnh thấu xương không ngừng lan rộng trên người của hai nhà Lâm – Triệu, khiến họ như rơi vào hầm băng.
Triệu Đức Dung thậm chí không còn kêu gào thống thiết nữa, đôi mắt đỏ ngầu mở to.
Lâm Đông Lai cũng rùng mình, vẻ mặt kinh hãi nhìn Ninh Loạn: “Mày… rốt cuộc mày là ai?”
Ninh Loạn nhếch miệng cười: “Tôi là Ninh Loạn! Quân chủ lãnh đạo quân Bạch Hổ, thích giết chóc! Ông nói xem, tôi là người như thế nào?”
Bùm!
Một câu như tiếng sét đánh giữa trời quang.
Quân chủ Bạch HổI
Ninh Loạn!
‘Toàn thân Lâm Đông Lai run lên, ngồi phịch xuống ghế.
Rốt cuộc ông ta đã nhớ tới, quân chủ của quân Bạch Hổ, đúng là tên Ninh Loạn!
Quân chủ Bạch Hổ thực sự đã đích thân đến Lâm gia!
Thật nực cười, bọn họ còn chưa biết điều đó!
Nực cười, ông ta còn muốn chặt quân chủ Bạch Hổ ra cho chó ăn. Nỗi sợ hãi vô biên không ngừng lan rộng.
Trong lúc bàng hoàng, Lâm Đông Lai dường như nhìn thấy vực thẳm vô tận sắp nuốt chửng mình.
Không được! Không thể ngồi yên chờ chết!
Lâm Đông Lai đột nhiên giật mình, ý thức dần dần trở về trong cơ thể.
Ông ta miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây cũng là chuyện trong nhà của Lâm gia ở Giang Bắc này! Cho dù mày có thực sự là quân chủ của Bạch Hổ, thì cũng không có quyền can thiệp vào chuyện gia đình của Lâm gia này! Mày đang lạm dụng quyền lực của mình!
Ninh Loạn khinh thường, nói với giọng điệu hài hước: “Tôi lạm dụng quyền lực cá nhân đó thì sao, ông không chịu thì cắn tôi đi!”
“Còn tôi thì sao?”
Lạc Trường Phong ôm thanh kiếm Vô Phong trong tay, bước về phía trước, gạch xanh men sứ dưới chân lập tức vỡ vụn: “Tôi, Lạc Trường Phong! Quân chủ lãnh đạo quân Chu Tước, cai quản bảy tỉnh phía nam! Tôi có thể lo chuyện của Lâm gia được không?”
Chu Tước quân chủ!
Mọi người đều bị sốc và khuôn mặt của họ trở nên tái nhợt.
Trước khi bọn họ kịp phục hồi tinh thần, một giọng nói lớn vang lên từ ngoài sân.
“Tôi, Bạch Diệu Thủ! Quân chủ lãnh đạo quân Thanh Long, cai quản sáu tỉnh phía đông! Chuyện của Lâm gia không thuộc phạm vi quản lý của tôi, nhưng tôi dám xen vào!”
Giọng nói đó còn chưa lắng xuống, thì một giọng nói lớn đỉnh tai nhức óc khác lại vang lên.
“Tôi, Tiết Vạn Nhạc! Quân chủ lãnh đạo quân Huyền Vũ, được lệnh canh giữ thủ đô! Chuyện của Lâm gia, tôi không phụ trách, nhưng tôi muốn xen vào!”
Hai giọng nói liên tục vang lên.
Trước khi âm thanh tan biến, thì hai người đã xuất hiện trong sảnh. Một người cầm kiếm và người kia cầm cây kích.
Áo giáp đen, áo choàng xanh, Bạch Diệu Thủ.
Áo giáp đen, áo choàng đen, Tiết Vạn Nhạc.
Đi đến phía sau Lâm Vũ, hai người đồng thời quỳ một gối xuống.
“Thuộc hạ Bạch Diệu Thủ (Tiết Vạn Nhạc), kính chào Mục Bắc Vương!”