Chương 1: Mục Bắc Vương
“Ông nội, có phải chúng ta đã đến nhầm chỗ rồi không?”
Người thiếu niên bước xuống trực thăng cau mày nhìn ông lão tóc bạc trắng bên cạnh.
“Không có.” Ông lão lắc đầu cười nói: “Đây là nơi chúng ta phải tới!”
“A?” Thiếu niên trợn to mắt, dở khóc dở cười hỏi: “Đây… Đây là nhà tù được mệnh danh là nơi canh gác nghiêm ngặt nhất trên thế giới sao?”
Nơi này chỉ có mấy chục ngôi nhà tồi tàn bằng đất đá, đừng nói tới lính canh, ngay cả tường rào cũng không có!
Chỉ có vậy mà cũng dám gọi đây là nhà tù được canh gác nghiêm ngặt nhất?
Một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể dễ dàng vượt ngục được đúng không?
Ông lão khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt: “Chỉ cần cậu ta ở đây, có sơ sài đến đâu cũng có thể là ngục tù!”
“Cậu ta?” Thanh niên kinh ngạc: “Là Lâm Vũ, người đã gọi con tới đây để làm người canh giữ sao?”
“To gan!”
Sắc mặt ông lão lập tức phủ đầy sương giá, tức giận hét lên: “Lâm Vũ là để con gọi sao? Gọi cậu ta là Mục Bắc Vương! Mục Bắc Vương của Vĩnh Mục Bắc Cảnh! Nếu con còn dám nói bậy bạ thì đừng trách ông vì nghĩa lớn mà mặc kệ tình thân!”
Một luồng khí vô hình đẩy thiếu niên lùi lại vài mét.
Ngay cả chiếc trực thăng phía sau họ cũng rung chuyển.
Thiếu niên lảo đảo ngã xuống đất, nhưng khuôn mặt lại tỏ ra không phục.
Ông lão khẽ thở dài, lại hỏi: “Con có biết mười đại chiến thần đương thời không?”
“Biết.”
Nhắc tới mười đại chiến thần, trên mặt thiếu niên lập tức lộ ra vẻ ngưỡng mộ, theo bản năng hỏi: “Chẳng lẽ, anh ta là một trong mười đại chiến thần sao?”
Mười đại chiến thần, đó là những người đứng ở đỉnh cao của thế giới!
Người đời, ai mà không ngưỡng mộ?
“Trong mắt cậu ta thì mười đại chiến thần đã là gì?”
Ông lão khinh thường chỉ vào căn nhà nát trước mặt nói: “Nơi đây là nơi hai vị chiến thần đang bị giam giữ! Còn có ba vị nữa đã biến thành linh hồn dưới thanh kiếm Vô Phong của cậu ta! Mà bốn vị chiến thần của Hoa Quốc ta đều là thuộc hạ của cậu ta!”
Cái gì?
Thiếu niên trợn to mắt, thất thanh nói: “Sao có thể như vậy! Không phải ông nói anh ta mới hai mươi hai tuổi sao? Làm sao anh ta có thể lợi hại như vậy? Chẳng lẽ anh ta là thần sao?”
“Nếu trên đời thật sự có thần, thì đó chắc chắn là Mục Bắc Vương!”
Ông lão trịnh trọng nói: “Nếu không phải ông có ơn cho cậu ta một bữa cơm vào cái năm mà cậu ta mới tới Bắc Cảnh, thì chuyện tốt như vậy sao có thể tới lượt con?”
Đây mà coi là chuyện tốt sao!
Đây rõ ràng là một công việc nguy hiểm đến tính mạng!
Thiếu niên gần như khóc: “Con như vậy mà có thể canh giữ hai vị chiến thần sao?”
“Đương nhiên là con không thể canh giữ được rồi!” Ông lão lại giơ tay chỉ vào tảng đá bao quanh bởi những ngôi nhà đổ nát: “Con nhìn xem phía trên đó là cái gì?”
Thiếu niên tò mò, đứng dậy từ dưới đất, nhìn kỹ hơn, cậu ta phát hiện một chiếc mặt nạ đầu sói màu đen nằm trên tảng đá.
Thấy thiếu niên đã chú ý đến chiếc mặt nạ, lúc này ông lão mới trịnh trọng nói: “Đó là mặt nạ Tham Lang!”
“Mỗi lần ra trận, cậu ta đều che mặt bằng chiếc mặt nạ Tham Lang!”
“Nhìn thấy người đeo mặt nạ giống như nhìn thấy Mục Bắc Vương!”
“Mặt nạ Tham Lang ở đây, trên đời có ai dám làm bậy?”
Thiếu niên bị kinh ngạc, trên mặt đầy sự khó tin.
Chỉ một chiếc mặt nạ đã khiến hai vị chiến thần không dám nghĩ đến việc vượt ngục!
Từ khi nào chiến thần lại trở nên hèn nhát như vậy?
Ông lão liếc nhìn thiếu niên: “Chắc hẳn con đang thắc mắc tại sao một chiếc mặt nạ lại có thể có sức mạnh như vậy phải không?”
Thiếu niên gật đầu, trong mắt tràn đầy tò mò.
“Con có biết trận chiến nửa tháng trước không?” Ông lão lại hỏi.
“Biết.”
Thiếu niên hào hứng nói: “Chiến thần của năm nước, cùng với 700.000 quân liên minh tinh nhuệ, tập trung tại biên giới Bắc Cảnh, tất cả đã bị tiêu diệt trong vòng ba ngày!”
“Đúng vậy!” Ông lão gật đầu: “Nhưng con không biết, trong trận chiến này, Hoa Quốc chúng ta chỉ có một mình Mục Bắc Vương mang theo một thanh kiếm chiến đấu!”
“Một người một kiếm, ngăn chặn kẻ địch ở ngoài biên giới! Một người một kiếm giết sạch 700.000 quân tinh nhuệ!”
“Thanh kiếm Vô Phong đã đánh sập ngọn núi tuyết! Xác của 700.000 quân địch đã xây dựng nên bức tường thành bất hủ dài ba trăm dặm ở Bắc Cảnh!”
“Trận chiến này cũng khiến chiến thần duy nhất còn sót lại ở nước ngoài chặt tay thề rằng cả đời này sẽ không bao giờ đặt chân vào Hoa Quốc của chúng ta nữa!”
Một người tàn sát hết 700.000 quân tinh nhuệ!
Thiếu niên sửng sốt và không thể tin vào tai mình.
Một lúc sau, thiếu niên lập tức run lên vì phấn khích: “Vậy anh ta còn ở đây không? Con có thể gặp anh ta không?”
“Cậu ta đi rồi.”
Ông lão lắc đầu thở dài: “Cậu ta nói cậu ta muốn đi làm hai việc! Báo ân và báo thù!”
“Báo thù?” Thiếu niên khó hiểu: “Anh ta đã lợi hại như vậy, có ai dám làm kẻ địch của anh ta sao?”
“Tất cả đều là chuyện cũ năm xưa!”
Ông lão lặng lẽ thở dài rồi kể lại một chuyện bí mật xưa.
Mười lăm năm trước, nội chiến nổ ra ở nhà họ Lâm, một gia tộc giàu có ở Giang Bắc.
Gia đình Lâm Vũ gặp nạn và bị trục xuất khỏi nhà họ Lâm, sống một cuộc sống còn tồi tệ hơn cả heo chó.
Dù vậy, theo nguyên tắc diệt cỏ phải diệt tận gốc, nhà họ Lâm vẫn không buông tha bọn họ.
Ba ngày sau, nhà họ Lâm sai người tấn công và giết chết gia đình Lâm Vũ.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Cha mẹ và em gái của Lâm Vũ đều chết thảm dưới tay nhà họ Từ, chỉ có Lâm Vũ năm đó mới bảy tuổi được một người bí ẩn cứu, mới may mắn sống sót.
“Người nhà họ Lâm thật quá vô nhân đạo! Đối xử với người trong nhà mà lại tàn nhẫn như vậy!”
Thiếu niên giận dữ giơ nắm đấm lên: “Lần này khi Mục Bắc Vương trở về, chắc chắn anh ta sẽ giết nhà họ Lâm máu chảy thành sông!”
“Đây là chuyện của gia tộc Mục Bắc Vương, không đến lượt con lo lắng! Con cứ làm tốt việc của mình đi!”
Ông lão không để ý đến sự tức giận của thiếu niên, lặng lẽ nói: “Để con làm người canh giữ, thực sự cũng đang cho con một cơ hội! Ở đây không chỉ giam giữ hai vị chiến thần, mà còn giam giữ rất nhiều người có tài năng kỳ lạ, nếu con thể học hỏi được một phần kỹ năng của bất kỳ ai ở đây cũng đủ để mang lại lợi ích cả đời cho con!”
Nghe được lời nói của ông lão, đôi mắt của thiếu niên lập tức sáng lên, trên mặt tràn đầy kinh ngạc và vui vẻ.
…
Trên máy bay chở khách bay tới Giang Bắc, Lâm Vũ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Những sự kiện trong quá khứ lần lượt lướt qua tâm trí hắn.
Ngay cả với tính khí của hắn ngày hôm nay, dù đã nhiều năm trôi qua kể từ khi sự việc đó xảy ra, hắn vẫn vô cùng phẫn nộ khi nghĩ đến những gì đã xảy ra với gia đình mình.
Hắn phải cố gắng kiềm chế bản thân để giữ cho cơn giận của mình không lộ ra.
“Oa oa…”
Một tiếng trẻ con khóc cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Vũ.
Khi hắn mở mắt ra, thì thấy cô bé ngồi bên cạnh đang khóc, người phụ nữ bên cạnh đang nhẹ nhàng an ủi.
Cô bé khoảng bốn, năm tuổi, rất thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Lâm Vũ nghĩ về em gái mình.
Khi con bé gặp nạn cũng chưa đầy năm tuổi! Bằng tuổi với cô bé này.
Lâm Vũ mỉm cười, quan tâm hỏi: “Em gái, sao em lại khóc? Em cảm thấy khó chịu ở đâu sao?”
Cô bé không nói gì, chỉ không ngừng khóc.
Người phụ nữ xoa đầu cô bé, nhìn Lâm Vũ với vẻ xin lỗi: “Có lẽ con bé cảm thấy hơi khó chịu khi máy bay hạ cánh, xin lỗi đã làm phiền cậu.”
“Không sao đâu.” Lâm Vũ khẽ mỉm cười.
“Cái gì mà không sao!”
Đột nhiên phía sau vang lên một thanh âm, một thanh niên da trắng thò đầu ra, tức giận mắng người phụ nữ: “Bảo đứa con hoang này im miệng ngay lập tức! Nếu còn dám quấy rầy cậu đây nữa thì đừng trách tôi không khách khí!”
“Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi…” Người phụ nữ lập tức bối rối, không ngừng xin lỗi thanh niên kia.
Cô bé bị tên thanh niên làm cho sợ hãi và khóc to hơn.
“Còn dám khóc to hơn phải không?”
Thanh niên càng tức giận hơn, không kiên nhẫn vẫy tay với vệ sĩ bên cạnh: “Làm nó im đi!”
Tên vệ sĩ nghe vậy lập tức đứng dậy, vẻ mặt hung ác bước tới, giơ tay định bóp cổ cô bé.
Một bàn tay đột nhiên xuất hiện và chặn tay gã đàn ông vạm vỡ lại.
“Chính cậu mới là người nên im miệng!”
Lâm Vũ đối mặt với thanh niên: “Nếu cậu dám nói thêm một lời nào nữa, tôi sẽ bẻ gãy một ngón tay của cậu!”
Xoẹt!
Toàn bộ nơi này đều im lặng.
Mọi người trên máy bay đều há hốc miệng.
Người này là ai?
Mà giọng điệu lại lớn lối như vậy?
Cứ hở ra lại bẻ gãy ngón tay của người ta?
“Ha ha!”
Sau một lúc bối rối ngắn ngủi, người thanh niên đột nhiên cười lớn: “Anh mà cũng dám đòi bẻ gãy ngón tay của tôi sao? Anh có biết tôi là ai không? Mạnh gia ở Giang Bắc của tôi, chỉ cần một câu là có thể khiến anh chết không có chỗ chôn!”
Mạnh gia, một trong năm gia tộc giàu có ở Giang Bắc!
Mấy thế hệ của Mạnh gia đã hoạt động ở Giang Bắc gần trăm năm, thế lực của họ có thể nói là ăn sâu bén rễ.
Nhìn toàn bộ Giang Bắc, còn chưa có ai dám mạnh miệng như vậy trước mặt Mạnh Húc này!
Mạnh Húc nói xong, mọi người trên máy bay đều sợ hãi!
Họ thực sự không đủ thể đắc tội Mạnh gia ở Giang Bắc được!
“Tôi đã cảnh cáo cậu rồi!”
Lâm Vũ thờ ơ, đứng dậy đi về phía Mạnh Húc.