Chương 213: Cao thủ thực sự!
Đao quang vài trượng chém thẳng vào đầu, thậm chí phần cuối của đao mang còn xẻ mái nhà minh đường của Nam Cung thế gia ra làm đôi.
Trong chốc lát, những viên gạch men biến thành bột. Nam Cung Bác kinh hãi, vội vàng giơ kiếm lên đỡ. “Keng!”
Đột nhiên, một âm thanh dứt khoát đánh thức tất cả những người còn đang ngơ ngác.
Mọi người nhanh chóng nhìn lên.
Lúc này, tất cả bọn họ đều bị sửng sốt. Bảo kiếm trong tay Nam Cung Bác đã bị tách ra thành hai đoạn.
Không biết từ khi nào, Ninh Loạn đã tới gần, lưỡi kiếm không chút phản quang đã đặt trên cổ Nam Cung Bác.
Thua rồi! Gia chủ của Nam Cung thế gia cuối cùng đã thua.
Sau khi đối phương rút đao ra, thậm chí ông ta còn không thể đỡ được một chiêu thức.
Nếu Lâm Vũ muốn đích thân lấy mạng Nam Cung Bác thì e rằng bây giờ đầu của ông ta đã nằm dưới đất rồi.
Lúc này, ngoại trừ Nhậm Đồng Hoa và Nam Cung Bác, sắc mặt mọi người trong Nam Cung thế gia đều cắt không còn giọt máu.
Dựa vào những gì Nam Cung Bác đã làm với Lâm gia, một khi ông ta thua, Nam Cung thế gia nhất định sẽ tan tành mây khói. Từ giờ trở đi, e rằng trên thế giới này sẽ không còn Nam Cung thế gia.
“Tôi thua rồi.” Nam Cung Bác đánh rơi thanh kiếm gãy trong tay, vẻ mặt đầy cay đẳng.
Đến tuổi này rồi mà còn nhục nhã như vậy. Cả đời kiêu ngạo như vậy, không ngờ lại bị một thiếu niên đánh bại. Tre già măng mọc, quả thực ông ta đã già rồi!
Ninh Loạn thu đao, nhanh chóng lui về sau mười mét, hưng phấn nói: “Vừa rồi tôi coi như ông sơ suất, tiếp tục! Ông không có kiếm, tôi cũng không dùng đao.”
Nói rồi, Ninh Loạn tra đao vào vỏ.
Nhìn tư thế của anh ta, rõ ràng là chưa thỏa mãn, muốn dùng tay không đánh với Nam Cung Bác.
“Mặc dù tôi thua, nhưng không thể dễ dàng để cậu sỉ nhục!” Vẻ mặt Nam Cung Bác tức giận nhìn chăm chằm về phía Ninh Loạn.
“Phế vật!” Thấy Nam Cung Bác mất đi ý định chiến đấu, anh ta lập tức chửi bới: “Nếu biết ông hèn nhát như vậy, tôi đã nhường ông vài chiêu rồi!”
Nghe Ninh Loạn nói vậy, Nam Cung Bác bỗng nhiên thở dốc.
Măng chửi xong, Ninh Loạn oán hận nhìn Lâm Vũ: “Lão già này vừa rồi chém tôi một kiếm, để tôi tháo cánh tay cầm kiếm trước rồi anh hãy lấy mạng ông ta có được không?”
“Được.” Lâm Vũ bình thản trả lời.
“Cảm ơn lão đại!”
Ninh Loạn vui mừng khôn xiết, lại rút đao ra, chĩa thẳng mũi đao vào Nam Cung Bác:”Lão già, hoặc là đấu với tôi thêm vài chiêu nữa, hoặc là tôi sẽ cắt cánh tay của ông!”
“Khốn nạn!”
Sắc mặt Nam Cung Bác giận dữ, gầm lên: “Người của Nam Cung thế gia, sao có thể bị dễ dàng nhục nhã như vậy!”
“Cho thể diện mà còn không cần!” Ninh Loạn hừ lạnh một tiếng: “Nếu không đồng ý thì tôi sẽ tự mình lấy!” Nói xong, anh ta lại vung đao lên, đao mang dài mấy trượng lại xuất hiện.
Thấy Ninh Loạn chém đao về phía mình, trong mắt Nam Cung Bác hiện lên một sự khinh thường, cũng không có ý định né tránh.
Ngay lúc đao mang sắp giáng xuống, một luồng lực lượng cuồng bạo đột nhiên xuất hiện.
Trong nháy mắt, đao quang tiêu tan.
“Cao thủ thực sự!”
Ninh Loạn giật mình, rút đao lại.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nam Cung Bác.
“Cha!”
“Ông nội!”
“Ông cố!”
Thấy Nam Cung Ngọc Thụ đột nhiên xuất hiện, mọi người Nam Cung thế gia đều kinh ngạc kêu lên.
Chẳng trách vừa rồi gia chủ không tránh, hoá ra là ông ta biết Nam Cung Ngọc Thụ đã trở về!
Nam Cung Ngọc Thụ đối với mọi người khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt lại rơi vào Lâm Vũ: “Tiểu tử Lâm gia, chuyện năm đó quả thực là do thằng con trai vô dụng của tôi không đúng!”
“Vốn dĩ tôi muốn tha mạng cho hai người, hy vọng có thể bù đắp sai lầm trong quá khứ.”
“Chỉ là hai người đều cực kỳ tài năng, hận Nam Cung thế gia chúng tôi đến tận xương tuỷ, tôi sợ nếu hôm nay thả các người đi sẽ tương lai trở thành nỗi lo của Nam Cung thế gia.”
“Cho nên, tôi nhất định phải lấy mạng của các người!”
“Các người đừng trách tôi tàn nhẫn!”