Chương 208: Vậy đã được rồi
Trong Lân Thuỷ Cư, Ninh Loạn đang lau chiến đao Vô Phong của mình.
Mặc dù anh ta rất ít khi sử dụng, nhưng chỉ cần chiến đao Vô Phong ở bên người thì mỗi ngày sẽ có người lau nó trong trong ngoài ngoài một lần giúp anh ta.
“Thế gia Nam Cung, chắc không có bao nhiêu người đúng không?”
Lâm Vũ đi tới rồi thản nhiên hỏi.
Ninh Loạn ngẩng đầu, cười đùa nói: “Đúng ra có không ít người, nhưng thành viên quan trọng trong gia tộc không có bao nhiêu cả.”
Mấy ngày nay anh ta lục tục bắt đi không ít người của thế gia Nam Cung.
Đầu là thành viên gia tộc trực hệ của thế gia Nam Cung, còn những chỉ thứ thì anh ta lười ra tay.
“Vậy đã được rồi.”
Lâm Vũ mỉm cười: “Chuẩn bị đi, ăn xong điểm tâm chúng ta lập tức đến thế gia Nam Cung, tối hôm qua mẹ tôi lại gọi điện thoại hỏi khi nào trở về”
Làm thế gia Nam Cung sống trong sợ hãi gần một tuần đã đủ rồi.
Sớm giải quyết chuyện này thì hắn cũng sớm trở về Giang Bắc.
Nhiều ngày không gặp mẹ và em gái nên trong lòng hắn cũng rất nhớ mong.
“Được!” Ninh Loạn lập tức cảm thấy hào hứng: “Tôi đã không kịp chờ đợi.”
“Không vội, ăn xong điểm tâm rồi đi.”
Lâm Vũ mỉm cười và nói: “Chỉ là thế gia Nam Cung, còn chưa đến mức khiến chúng ta không ăn cả điểm tâm.”
“Cũng đúng.”
Ninh Loạn tán thành mà gật đầu.
Rất nhanh Ninh Loạn đã lau xong chiến đao Vô Phong.
Ăn xong điểm tâm, lúc này hai người mới chậm rãi đi đến thế gia Nam Cung.
Lâm Vũ ngồi trên xe mà trong đầu lại không ngừng suy tư.
Những người mà mấy ngày qua họ bắt tới đều không biết chuyện thế gia Nam Cung mượn tay Lâm Đông Lai hủy diệt dòng chính của Lâm gia.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy rất có thể sự kiện kia là Nam Cung Bác phái người đi làm.
Hơn nữa còn giữ bí mật nghiêm ngặt với người trong gia tộc.
€ó lẽ cả Nam Cung Bác cũng cảm thấy thế gia Nam Cung thân là gia tộc cổ võ lại xuống tay với loại gia tộc như Lâm gia thì quá mất mặt.
Muốn biết vì sao Nam Cung Bác muốn làm như thế thì chỉ có đến hỏi Nam Cung Bác.
Lâm Vũ cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve thân chiến đao Vô Phong.
Vốn định phong đao, sao trời lại không chiều lòng người.
€ó lẽ nó còn chưa uống đủ máu tươi!
Lâm Vũ nghĩ đi nghĩ lại rồi từ từ nhắm mắt lại.
Trên mặt hắn không có chút rung động nào.
‘Thế gia Nam Cung còn không đến mức nhấc lên sóng gió trong lòng hắn.
Ninh Loạn nhìn qua kính chiếu hậu quan sát sắc mặt của Lâm Vũ.
‘Thấy Lâm Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, anh ta do dự nửa ngày rồi vẫn nuốt lời nói đến khóe miệng vào.
“Nói đi, lại nuôi ý định quỷ quái gì?”
Lâm Vũ mở to đôi mắt, bưồn cười mà hỏi.
Ninh Loạn cười hắc hắc rồi mới lên tiếng: “Lão đại, nếu thế gia Nam Cung có cao thủ thì có thể cho tôi chơi đùa hay không?”
“Lại ngứa tay à?” Lâm Vũ khẽ nói.
Ninh Loạn gật đầu rồi nhăn nhó nói: “Từ khi rời khỏi bắc cảnh, đã lâu lắm tôi không đánh một trận thật đã với người ta, đao đều rỉ sét.”
“Được thôi!” Lâm Vũ bất đắc dĩ cười cười rồi dặn dò: “Nhưng anh cẩn thận một chút cho tôi, nếu dám chơi chết người thì tôi lột da anh ra!”
“Lão đại yên tâm, tôi có chừng mực!” Thấy Lâm Vũ đáp ứng, Ninh Loạn mừng muốn nhảy dựng lên.
Lâm Vũ liếc nhìn anh ta một cái rồi nhắm mắt lần nữa. Rất nhanh họ đã đi đến thế gia Nam Cung.
Chung quanh non xanh nước biếc, chỉm hót hoa nở.
Thật sự là chỗ tốt!
Lâm Vũ đi xuống xe thì lập tức thu lại vẻ lười biếng trước đó, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.
Ninh Loạn ôm chiến đao Vô Phong đi theo sau lưng Lâm Vũ, đi đến cửa chính của thế gia Nam Cung.
“Dừng lại!”