Chương 206: Mỗi ngày thế gia
Lực lượng canh phòng của thế gia Nam Cung cũng tăng cường gấp mấy lần, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.
Mỗi ngày thế gia Nam Cung sẽ thu được một ngón tay. Đôi khi xuất hiện ở phòng tiếp khách ngoài sáng. Đôi khi xuất hiện trong phòng của thành viên gia tộc nào đó.
Ngày mới vừa đến, Nam Cung Bác gần như một đêm không chợp mắt đã rời giường.
Mấy ngày bị liên tục tra tấn đã làm cả Nam Cung Bác cũng chịu không được. Ông ta vốn trẻ hơn tuổi thật đột nhiên như là già đi mười tuổi.
“Rốt cuộc là ai muốn tra tấn thế gia Nam Cung như thế?” Sắc mặt Nam Cung Bác tái nhợt, tỉnh thần cũng uể oải suy sụp.
Mấy ngày nay, vấn đề này đã xuất hiện trong đầu ông ta vô số lân, nhưng ông †a căn bản không nghĩ ra được đáp án.
Nhưng ông ta đã nhận ra mục đích của đối phương. Đối phương muốn từ từ tra tấn họ, để cả ngày họ phải sống trong sự sợ hãi. Không nghỉ ngờ gì nữa, đối phương đã đạt được mục đích rồi.
Hiện tại thế gia Nam Cung đâu còn sự kiêu ngạo nào của một trong tám gia tộc cổ võ, chỉ còn lại sợ hãi rụt rè, như một con rùa đen rút đầu vào mai.
Nam Cung Bác mang đầy mỏi mệt ra khỏi phòng đi vào trong sân.
Ông ta đang muốn đi đến trước bàn đá ngồi xuống thì đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Trên bàn đá có một ngón tay thon dài trắng nõn cực kỳ chói mắt.
Nam Cung Bác đột nhiên dừng bước, thể xác tinh thần đều rung lên, sợ hãi lại tràn vào trong lòng ông ta.
Đối phương đã đặt ngón tay vào sân của mình rồi! Tối hôm qua ông ta gần như cả đêm chưa ngủ, vậy mà không phát giác gì cả?
Nếu như ông ta ngủ mất thì chẳng lẽ đối phương có thể lặng lẽ lấy đầu ông ta đi?
Vừa nghĩ tới khả năng này, trên trán Nam Cung Bác bắt đầu điên cưồng chảy mồ hôi lạnh.
Nam Cung Bác chật vật lau mồ hôi đi rồi hét lớn: “Lão Hậu!” Không có phản ứng.
“Lão Hầu!” Nam Cung Bác lại quát to một tiếng.
Nhưng chờ gần nửa phút mà lão Hầu vẫn không đáp lại.
“Làm sao vậy?” Sau người truyền đến giọng nói cũng rất mệt mỏi của Nhậm Đồng Hoa.
Nhậm Đồng Hoa mới ngủ không lâu, nhưng ngay lần đầu tiên ông ta lên tiếng thì bà ta đã bị đánh thức.
“Lão Hầu nhất định đã xảy ra chuyệ trầm, lại đưa tay chỉ lên bàn đá.
!” Trên mặt Nam Cung Bác tràn đầy âm Nhìn thấy ngón tay trên bàn, Nhậm Đồng Hoa lập tức phát ra một tiếng kêu sợ hãi. “Tình Nhi!”
Sau một khắc, Nhậm Đồng Hoa kêu rên một tiếng rồi lảo đảo tiến lên, níu chặt ngón tay kia vào lòng, nước mắt rơi xuống gương mặt đã có không ít nếp nhăn.
Tính ra thì đây đã là ngón tay thứ năm!
Năm ngón tay!
Năm ngón tay của đứa cháu gái bà ta thương yêu nhất!
Mất đi năm ngón tay thì đời này cháu bà gần như đã tàn phết
“Đừng gào nữa!” Nam Cung Bác rất phiền lòng nên lớn tiếng quát vợ, lại cấp tốc tìm kiếm trong sân.
Rất nhanh ông ta đã tìm được lão Hầu hôn mê trong góc tường.
Lão Hầu đi theo Nam Cung Bác mấy chục năm và phụ trách bảo vệ an toàn của ông ta, là một trong những người ông ta tin tưởng nhất, thực lực cũng thuộc dạng đỉnh cao.
Nhưng bây giờ lão Hầu lại té xỉu trong một góc hẻo lánh trong sân.
Lão Hầu nhất định đã bị người đưa ngón tay của Nam Cung Tình tới đánh ngất xỉu.
Nhưng ông ta lại không phát giác gì cả!
Điều này còn đáng sợ hơn có người lặng lẽ đặt ngón tay của cháu gái mình lên bàn đá.
“Lão Hầu!” Nam Cung Bác vội vã quát to một tiếng rồi nhanh chóng đi đến bên cạnh lão Hầu.
Mãi đến khi Nam Cung Bác rót chân khí vào thân thể lão Hầu thì ông ta mới từ từ tỉnh lại.