Chương 200: Lão Bàng!
Lâm Vũ cúp điện thoại rồi than nhẹ một tiếng, lo lắng nói: “Đi mộ quân khuyển Nam Giao.”
“Mộ quân khuyển?” Lão Bàng kinh hô một tiếng, nước mắt lập tức chảy xuống, dùng sức đánh vào đầu mình, khóc rống nói: “Sao tôi lại không sớm nghĩ tới chứ! Sao tôi lại đần như vậy…”
Mộ quân khuyển là nơi cuối cùng của tất cả quân khuyển đã chết.
Chắc Thiết Đầu biết thời gian của mình không còn nhiều nên mới liều lĩnh chạy tới mộ quân khuyển, nó muốn ở bên những chiến hữu của mình!
Nếu như sớm chạy tới thì có lẽ ông ấy còn có thể gặp Thiết Đầu lần cuối. Hiện tại đi qua sợ là đã muộn rồi! Biết được tin tức của Thiết Đầu, trên mặt Hà Thự Quang cũng lộ vẻ bi thương.
Khi nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của lão Bàng thì Hà Thự Quang càng phiền muộn.
“Lão Bàng!”
Hai mắt Hà Thự Quang đỏ rực lên rồi hét lớn: “Đừng quên ông là lão binhI”
Tiếng khóc của Lão Bàng im bặt đi, nước mắt lại không ngừng rơi xuống. Thật lâu sau lão Bàng vừa đau khổ ôm đầu, hai vai không ngừng run run.
Hà Thự Quang liếc nhìn lão Bàng từ kính chiếu hậu rồi đưa tay lau nước mắt, rưng rưng nói với Lâm Vũ: “Cảm ơn cậu!”
“Không có gì.” Lâm Vũ đáp lại một câu rồi đưa tay khoác lên vai lão Bàng.
Hà Thự Quang ngẫm nghĩ lại hỏi thăm dò: “Người bạn này của cậu thật tài giỏi.”
“Tạm được.” Lâm Vũ vừa an ủi lão Bàng vừa tùy ý đáp.
Thấy Lâm Vũ không muốn nhiều lời, Hà Thự Quang thức thời không hỏi tới nữa.
Ông ta đã thấy rõ một số thứ, không cần thiết phải gặn hỏi ngọn nguồn.
Thanh Long Vệ và nhiều người của văn phòng thành phố Tô Nam giúp đỡ tìm kiếm Thiết Đầu như vậy mà cuối cùng lại là hắn tìm được tin tức của Thiết Đầu.
Chỉ điều này thôi đã nói rõ rất nhiều vấn đề.
Nếu nói Lâm Vũ không liên quan gì đến chiến thần Thanh Long thì đánh chết ông ta cũng không tin.
Khi còn cách mộ quân khuyển Nam Giao mấy cây số, họ nhìn thấy vết máu dạng hoa mai trên đường lan thẳng về phía trước, càng về sau càng rõ ràng.
Đó là dấu chân của Thiết Đầu. Hồ nhân tạo cách nơi này khoảng bốn năm mươi cây số.
Không cần nghĩ cũng biết khi sắp chạy đến mộ quân khuyển thì lòng bàn chân của Thiết Đầu đã bị mài mòn rách.
Trong đầu Lâm Vũ xuất hiện một bức tranh.
Đó là Thiết Đầu đã bị mòn rách bốn chân cố nén đau đớn tột độ mà khập. khiễng lết về hướng mộ quân khuyển.
Nghĩ đi nghĩ lại, đôi mắt Lâm Vũ cũng bắt đầu đỏ lên.
Lão Bàng đã khóc không thành tiếng, đôi mắt sưng húp lên. Khi đi vào mộ quân khuyển, mấy Thanh Long Vệ sớm đã chờ ở nơi đó. Nhìn thấy xe chạy tới, bọn họ lập tức đứng thẳng người dậy, rút đao hành lễ.
Hà Thự Quang biến sắc, đột nhiên dừng xe quay đầu khiếp sợ nhìn về phía Lâm Vũ.
Thanh Long Vệ đương nhiên không có khả năng hành lễ với ông ta và lão Bàng.
Vậy chỉ còn lại Lâm Vũ trên xe!
“Xuống xe đi, tôi cũng đi tiễn Thiết Đầu đoạn đường cuối cùng.” Lâm Vũ mở. cửa xe đi xuống.
“Thanh Long Vệ tham kiến Mục Bắc Vương!” Mấy Thanh Long Vệ hô to. Chỉ có mấy người mà khí thế lại áp đảo vạn người.
Tiếng gầm vang dội làm chấn động lòng người.
“Mục… Mục Bắc Vương?”
Hà Thự Quang ngơ ngác nhìn Lâm Vũ, chân lão Bàng mềm nhữn, suýt đã đặt mông ngã xuống đất, đôi mắt sưng đỏ tràn ngập hoảng sợ.
“Đi thôi.” Lâm Vũ miễn cưỡng cười một tiếng rồi cất bước đi về phía trước. Hà Thự Quang và lão Bàng nhìn nhau, qua thật lâu mới phản ứng lại.
Họ đã hiểu!
Cuối cùng họ cũng hiểu!