Chương 72 - Tôi chết cũng cam lòng
Ở bên ngoài, Đường Ân và Dương Hồng Di vẫn đang bị lính khống chế quỳ rạp trên đất, Hứa Mộ Nhiên tay ôm chắt Hàn Tranh Nhi, sải bước phóng khoáng tới trước mặt họ.
Đường Ân phản ứng tức thì, anh vừa nhướng người lên liền bị lính ở phía sau trở cáng súng đấm vào gáy cổ. Nước mắt vô
lực chảy ròng ra má, không kêu được, miệng mỏng bị mảnh vải bịt chặt,
Đường Ân trơ mắt nhìn lên Tranh Nhi.
Cơ thể mảnh mai chằng chịt
dấu vết hoan ái, xem ra cô lại vừa phải trải qua cảnh địa ngục, người
phụ nữ nhỏ ấy trong tay ác ma chẳng thiết động đậy, Tranh Nhi bị Hứa Mộ
Nhiên vắt kiệt sức lực, mặc hắn ẵm bồng, hai mắt cô lờ đờ, lượn xuống
chỗ Đường Ân và Dương Hồng Di.
Giọt lệ thống khổ lại rơi, những
người bên cạnh cô từng người từng người một vì cô mà chịu bi kịch, cô
mấp máy không nổi lời, Đường Ân rục rịch liền bị đánh tiếp, Dương Hồng
Di khóc điếng người vì sợ hãi, Hứa Mộ Nhiên muốn cô chứng kiến cảnh đau
thương này rồi mới đưa cô lên xe.
” Đem bọn họ về nhốt lại chờ xử sau ! ” câu nói cuối cùng của hắn.
Sải chân dài miên man đạp lên xe, cùng với tiếng nói của hắn, Đường Ân và Dương Hồng Di bị bắt lên một chiếc xe khác.
Quãng đường mất tận 3h đồng hồ, Tranh Nhi im thinh thích ngồi trên đùi Hứa Mộ Nhiên, gương mặt phờ phạc, thất thần như người mất hồn, chẳng buồn nhìn bất cứ thứ gì.
Hứa Mộ Nhiên ôm chặt cô trong lòng, bàn tay ngỗ
nghịch không yên phận, cứ cách vài phút lại lướt lên phần đùi mềm mại
của Tranh Nhi, cả cái miệng thối của hắn cũng ngang ngược, âu yếm hôn
lên cổ và vai nhỏ không ngừng.
Đợi đến khi về đến Hứa gia, Hứa Mộ
Nhiên nóng lòng bồng Tranh Nhi vào trong, chỉ khi hắn đặt chân qua cửa,
lòng mới nhẹ nhõm, vợ của hắn đã trở về, từ nay Tranh Nhi sẽ không bao
giờ được phép bước chân ra khỏi nơi này nửa bước.
Hắn, phải luôn canh chừng cô cẩn mật, một khắc cũng không rời mắt khỏi cô.
” Mau gọi Ngọc Hồng đến đây ! ” hắn hắng giọng với người hầu bên cạnh.
Hay tin Tranh Nhi trở về, ai cũng nhốn nháo ra xem, người thì mừng rỡ,
người thì bắt đầu hồi hộp lo lắng, nhất là Thương Lan, tình địch của cô
ta vẫn còn sống, Tranh Nhi là cái gai trong mắt cô ta, không nhổ bỏ
được, lòng cô ta càng tăng uất hận.
” Đô đốc ! Tứ phu nhân, người
về rồi ! ” Tô Ngọc Hồng hớt hải, vừa chạy đến vội cúi người cung kính,
cô còn chưa kịp thở liền nhận ngay ánh mắt gắt gao của Hứa Mộ Nhiên,
khiến cô sợ mất mật.
” Đưa tứ phu nhân về phòng sửa soạn lại đi !
Xong rồi đưa cô ấy ra sảnh ! ” hắn thả Tranh Nhi trong tay xuống.
Đôi chân mềm nhũn vừa chạm đất, sức cùng lực kiệt, đứng không vững, Tranh
Nhi ngã nghiêng, được Hứa Mộ Nhiên kịp thời đỡ lấy. Xem ra, cô thật sự
bị hắn hành hạ đến hơi sức chẳng còn, Hứa Mộ Nhiên thiên vị, bồng cô
lên, đưa cô trở về phòng trước con mắt ghen tị của Thương Lan.
Hứa Mộ Nhiên vào đến phòng, giao Tranh Nhi lại cho Ngọc Hồng, chẳng để lại lời dặn dò, lạnh lùng quay đi.
Nhìn người phụ nữ nhỏ yếu ớt, Ngọc Hồng có chút xót.
” Tứ phu nhân, để em giúp người thay quần áo nhé ! ” Ngọc Hồng cất giọng nhỏ nhẹ, biểu lộ nét thân thiện.
Tranh Nhi không đáp, đờ mặt ngồi trên ghế, Ngọc Hồng khó xử, tự mình quay đi lấy nước ấm, trút bỏ chiếc áo choàng bên ngoài.
Đôi tay mềm mại cầm khăn cứng đờ mất mấy giây, Ngọc Hồng trố mắt, nhìn
không chớp, đằng sau lớp áo ấy là một cơ thể đầy vết xanh tím, ngay cả
nội y cũng không mặc.
Nhìn thôi, Ngọc Hồng cũng tự đoán được Hứa Mộ Nhiên lại hành hạ Tranh Nhi, bảo sao cô lại mệt mỏi, đờ đẫn như vậy.
Ngọc Hồng dù thương, nhưng cũng không dám làm trái ý ác ma, mau chóng sửa
soạn cho Tranh Nhi, xong xuôi liền làm theo lệnh, dìu Tranh Nhi từng
bước ra sảnh lớn.
” Đưa tứ phu nhân qua đây ! ” giọng nói lạnh lẽo của Hứa Mộ Nhiên cất lên.
Mắt nhỏ hướng vào chiếc ghế bên cạnh hắn, chỗ ngồi đó bình thường sẽ là của Âm Tuyết Ánh, nay lại được thay thế bởi Tranh Nhi, đủ cho thấy vị trí
phu nhân được yêu thương nhất trong Hứa gia sắp thay đổi.
Trước
con mắt của nhiều người, Tranh Nhi vừa đặt mông, chưa ngồi được 2 giây,
Hứa Mộ Nhiên bất thình lình đưa tay mình kéo lấy tay cô, giữ chặt trên
thành ghế.
Hành động của hắn như giữ của, ai cũng thấy rõ mồn một, giống với những lần trước, hắn lại triệu tập người trong Hứa gia đến,
chứng kiến hắn sắp xử tội người khác, chỉ có điều lần này lại không có
Hàn Tuyên xuất hiện.
Hứa Mộ Nhiên phẩy tay, ra hiệu cho một tên thuộc hạ, bước ra cửa, đưa người vào trong.
Quỳ ở bên dưới, là Đường Ân và Dương Hồng Di, còn có cặp vợ chồng cứu Tranh Nhi, nhưng cô lại chưa từng gặp họ. Tranh Nhi chứng kiến, lòng bắt đầu
nơm nớp lo sợ, không nhịn được, dùng móng cào cấu vào thành ghế.
Tay cô lập tức bị Hứa Mộ Nhiên giữ, bóp chặt, hắn nhìn thấy hết biểu hiện
của cô, mặc dù hắn không đưa mắt trực diện sang cô, bá khí lạnh lẽo của
hắn bao trùm cả sảng lớn, ai cũng sợ run.
Ác ma khẩy đầu, ra hiệu
cho thuộc hạ mở trói, mở cả bịt miệng, hai vợ chồng kia chưa đánh đã
khai, quỳ rạp, cúi lạy nhận tội trước mặt hắn.
” Đô đốc ! Xin ngài tha mạng, chúng tôi thật sự không có ý giấu vợ của ngài “
” Tất cả…tất cả…điều là người này ép chúng tôi ! ” người đàn ông chỉ về phía Đường Ân, cả người vợ cũng hùa theo khẳng định.
” Đúng ! Là người đó ! Uy hiếp chúng tôi đưa vợ của ngài về quê
người đó ! ” người phụ nữ cúi lạy, tự mình kể tường tận lại sự việc.
Bấy giờ, Tranh Nhi mới biết họ cũng là ân nhân cứu mạng cô.
Nhưng, cô biết thì đã sao ? Hứa Mộ Nhiên một khi đã định tội, sẽ không vì
người khác thừa nhận sai lầm, cầu xin mà tha cho. Hai vợ chồng kia chắc
chắn lành ít dữ nhiều, hắn không mở miệng tra hỏi, cứ để họ nói đến khi
không còn lời, lại cúi lạy xin hắn tiếp.
” Đô đốc xin ngài tha
cho, chúng tôi thật sự không có ý giấu vợ ngài ! ” cả hai vợ chồng khóc
thảm thương, ai mà không biết Hứa Mộ Nhiên vốn là kẻ tàn bạo, hể vay vào hắn chỉ có con đường bi kịch chờ đợi.
Cho dù, họ có cầu xin đến
khàn cổ, Hứa Mộ Nhiên tuyệt nhiên vẫn không chút để tâm, gạt bỏ lời nói
của họ, nhắm đến Đường Ân tra hỏi.
” Ân ! Cậu còn gì để nói ? ” hắn gằn giọng, đôi mắt nhỏ sắc lẹm như lưỡi dao nhọn, cắt xuống từng miếng thịt của Đường Ân.
Đến nước này, Đường Ân chẳng còn đường lui, mọi việc điều bị Hứa Mộ Nhiên biết sạch sành sanh, anh chẳng còn lời biện bạch nào.
” Xin Đô đốc tha cho họ !
Tất cả mọi chuyện điều do tôi làm !
Tự mình tôi chịu ! ” Đường Ân biết bản thân khó qua khỏi hôm nay, chẳng
ngại nhận tội, cúi đầu xin Hứa Mộ Nhiên ban phát chút từ bi.
” Xin ngài…hãy vì chút tình nghĩa của chúng ta tha cho những người vô tội
này ! ” Đường Ân dập đầu, giữ yên vị trên nền nhà lạnh toát.
Sắc
mặt của Hứa Mộ Nhiên chứng kiến Đường Ân thú nhận, càng thêm tối sầm,
anh vốn là thuộc hạ hắn tin tưởng nhất, cuối cùng lại bị anh đâm một
nhát sau lưng.
Chẳng những thế, hắn còn biết được Đường Ân có tình với Hàn Tranh Nhi, dù anh không nói ra, không thừa nhận, nhưng với linh tính mách đâu trúng đó của hắn, xác nhận 100% Đường Ân yêu thầm Tranh
Nhi.
Mắt Hứa Mộ Nhiên thêm đỏ ngầu, như muốn xé xác Đường Ân ra
vào lúc này, những lời anh cầu xin chẳng làm tâm hắn dao động, ngược lại càng khiến máu ghen của hắn dâng trào.
” Đường Ân ! Tại sao lại giấu Hàn Tranh Nhi ? ” hắn hỏi, một câu hỏi mà hắn sớm đã biết câu trả lời.
Nghe tiếng hắn, Đường Ân ngẩn mặt, mất vài giây suy nghĩ, anh liệu định mình chắc chắn không qua khỏi, mạnh dạn nói ra tất cả trước mặt người đàn
ông hung tàn kia.
” Đô đốc !
Tranh Nhi bị ngài hành hạ đủ rồi !
Tôi không muốn nhìn người con gái tôi thương chịu cảnh đọa đày ! ” anh thổ lộ tâm tư, ngay thời khắc nguy hiểm.
Hai chữ ” Tranh Nhi ! ” nghe rất thân mật, làm máu nóng trong người Hứa Mộ
Nhiên dồn lên não, bóp chặt lấy cổ tay nhỏ bé của Tranh Nhi.
Mà,
Tranh Nhi nghe câu nói, không kiềm chế được cảm xúc, rúng động trước lời ấy của Đường Ân, cô đoán chẳng sai vào đâu. Từ đầu, cô đã nghi ngờ
Đường Ân thích mình, cho nên anh mới tốt bụng giúp cô lẩn trốn Hứa Mộ
Nhiên, cô đã luôn không dám đối diện với suy đoán ấy, luôn giữ khoảng
cách với Đường Ân, như vậy mới có thể giữ cho anh và cô an toàn.
Thế nhưng, thật không ngờ, mọi thứ bình yên lại bị ông trời đạp đổ, hai mắt tròn ngấn lệ, như sắp rơi ra, lời của Đường Ân là hàng tá mũi tên đâm
xuyên tim Tranh Nhi, hối hận vì đã khiến anh lâm vào cảnh nguy hiểm.
Những người ở đó nghe Đường Ân dám có tình ý với vợ của một Đô đốc, người thì ngạc nhiên, kẻ thì khinh bỉ, không ít suy nghĩ nảy lên, Tranh Nhi suốt
hai tháng ở bên ngoài, còn ở quê của Đường Ân. Nói không chừng, cả hai
đã có những hành động vượt qua ranh giới, những ánh mắt phán xét, miệt
thị chĩa vào cả hai không ngừng.
Đường Ân đọc được những suy nghĩ
dơ bẩn từ những kẻ ti tiện, không muốn mình hủy hoại đi thanh danh của
Tranh Nhi, tự mình giải bày trước mặt Hứa Mộ Nhiên.
” Đô đốc, giữa tôi và Tranh Nhi…
Không…tứ phu nhân…
Tôi giúp cô ấy vì tình cảm của riêng mình, tứ phu nhân không hề biết !
Suốt thời gian qua cô ấy luôn giữ phụ đạo của một người vợ, chưa từng làm việc có lỗi với ngài ! “
” Xin ngài hãy tha cho những người vô tội !
Xin hãy để tứ phu nhân được tự do ! Tôi chết cũng cam lòng ! ” Đường Ân cúi đầu, hèn mọn, nước mắt nam nhi không kiềm chế được, chảy dài xuống chân cằm.
Cùng với sự van xin của Đường Ân, hai vợ chồng kia, lẫn dì của anh, cũng đập đầu cầu xin Hứa Mộ Nhiên.