Chương 109 - Mua đàn cho em
Người đàn ông đang bận bịu kia, mất gần 45 phút cho bữa sáng, vừa tắt
bếp quay ra sau, bắt gặp ngay người phụ nữ nhỏ của hắn ngủ ngon lành
trên ghế, miệng mỏng bất giác cười lên rất ngọt.
Hắn lại gần,
khom người, một tay chống gối, tay kia khẽ chạm vào gò má mềm mại, Tranh Nhi chóp chép khuôn miệng nhỏ, như em bé ngủ say.
” Hồ ly ngốc! ” hắn bật cười, mắng yêu.
Tranh Nhi không nghe tiếng hắn, cơ thể tự dưng bị nhấc bỗng, Hứa Mộ Nhiên đưa cô về phòng, ân cần đắp chăn lên người cô, để cô ngủ thêm một chút.
Xong việc, hắn xoay người ra phòng khách, lấy điện thoại ra xem tình hình ở
nhà, hắn đến nhà Tranh Nhi ở đột ngột, chẳng biết Hứa Đoản và Âm Tuyết
Ánh ở nhà ra sao.
Dạo từ ngày, cả hai bị hắn tác hợp, hắn rất ít
khi gặp mặt Âm Tuyết Ánh, bởi cô ghi thù vì bị hắn bắt ép, mỗi lần thấy
mặt hắn ở đâu là cô lại tránh mặt đi nơi khác.
Hắn lướt lướt vài cái, nhìn đoạn video đang phát trong điện thoại, phải ” chật ” lên một
tiếng đạm mạc. Trong màn hình, đang ghi lại cảnh Hứa Đoản nằm ngủ ngoài
hành lang, có lẽ anh lại chọc giận phu nhân yêu quý của anh.
Hứa
Mộ Nhiên và Hứa Đoản đều có tình yêu riêng cho mình, có người phụ nữ
mình theo đuổi, Hứa Đoản dày dặn kinh nghiệm hơn hắn, cũng biết chiều
chuộng và sợ vợ, dần dần như đang có lại được tình cảm của Âm Tuyết Ánh.
Còn hắn, vẫn là kẻ thất bại, mặc dù nói hắn đang theo đuổi Hàn
Tranh Nhi, nhưng nhìn lại những việc xảy ra, giống như hắn lần nữa quăng lưới, giam giữ cá nhỏ. Trong lòng của hắn, rất muốn chiều người phụ nữ
kia, rất muốn cho cô một tình yêu nồng nàng, nhưng hể mỗi lần hắn nhượng bộ Tranh Nhi lại tuyệt tình đạp đổ tình cảm của hắn, khiến hắn chẳng
tài nào nhẹ nhàng được với cô.
” Hồ ly nhỏ…tôi phải làm sao thì em mới chịu ngoan ngoãn…? ” hắn thì thào, câu hỏi vốn không có đáp án.
Chiếc điện thoại trong tay hắn tắt dần ánh sáng, hắn mệt mỏi tựa đầu vào ghế, nhắm hờ đôi mắt suy tư.
6h sáng, Tranh Nhi giật mình trong căn phòng quen thuộc, thấy mình bỗng
trở về phòng của chính mình, cô bật người dậy ngay, khẩn trương kiểm tra cơ thể, sợ Hứa Mộ Nhiên thừa lúc cô ngủ quên lần nữa c.ưỡng bức cô.
Tay, chân, quần áo bình thường, cả phần dưới cũng không có cảm giác khác lạ, cô lập tức thở phào, xem ra hắn đã bỏ qua cho cô. Và, Tranh Nhi đoán,
có lẽ chính hắn đã đưa cô về lại phòng nghỉ ngơi.
Tranh Nhi nhìn
ra khung cửa sổ, thấy trời đã sáng, vội vàng rời khỏi phòng, bên ngoài
ba người đàn ông kia đã ngồi trên bàn chờ cô sẵn. Hôm nay hơi lạ một
chút, cả ba không còn lườm nguýt nhau nữa, Hứa Mộ Nhiên vẫy tay gọi cô.
” Hồ ly nhỏ, mau ăn sáng thôi! ” nụ cười của hắn rạng rỡ chưa từng có.
Người phụ nữ kia có chút bỡ ngỡ, hắn lại đập tay vào ghế, thúc giục cô.
” Hồ ly nhỏ, em còn đứng đó sao?
Mọi người chờ em đói lắm rồi đấy! ” tiếng hắn gấp gáp, cứ như hắn đang xem mình là thành viên trong ngôi nhà này.
Tiếp theo lời hắn, Hàn Tuyên cũng khác lạ, thúc giục cô hệt như hắn.
” Tranh Nhi mau lại ăn sáng đi em! “
Tranh Nhi ” ờ ” một tiếng nhạt, chầm chậm bước đến, có chút không thích nghi, Đường Ân xới cho cô một bát cơm, một bữa sáng của họ diễn ra trong bình yên.
Cô gái nhỏ sửa soạn, kéo ngay rỗ khế hôm qua vừa hái ra
kiểm tra, chúng vẫn còn tươi rói, cô tranh thủ lựa xem những quả nào đạt chuẩn, chuẩn bị đem ra chợ.
” Ân à! ” Tranh Nhi gọi lớn.
Đường Ân nghe tiếng gọi lập tức xuất hiện, thấy cô loay hoay với rỗ khế, anh
hiểu ý phụ cô, nhiều khế như vậy, cô gái nhỏ không thể nào vác xuống chợ được, chắc chắn phải có anh đi cùng.
” Tranh Nhi, để tôi đi cùng cô nhé! ” Đường Ân hỏi ý.
” Ừm… ” Tranh Nhi gật đầu đồng, chẳng có chút nào chần chừ.
Cả hai như hiểu ý nhau, phối hợp rất đồng điệu, Đường Ân lấy một cái bao
lớn, banh ra, Tranh Nhi bỏ quả vào, họ cười nói với nhau rất vui vẻ.
Bất thình lình, Hứa Mộ Nhiên từ đâu xuất hiện, lên tiếng làm hai cơ mặt đang căng hết cỡ kia chùng xuống, cau có.
” Để tôi đưa em ra chợ bán! ” hắn lạnh giọng, chĩa ánh nhìn chẳng có chút thiện cảm vào người Đường Ân.
Có lẽ, cuộc trò chuyện khi nãy của cả hai đã bị hắn nghe được, hắn sợ
Tranh Nhi sẽ bị Đường Ân cướp mất, lên cơn ghen vô cớ, hằn học ra mặt.
Tranh Nhi thừa biết tính hắn, bất mãn vô cùng, không muốn sinh thêm chuyện, đành chiều cho êm nhà êm cửa.
” Ân à…hôm qua mưa lớn, ngoài đồng có lẽ rất khó dọn dẹp…
Anh ra đó giúp anh trai tôi nhé!
Chuyện ra chợ có Hứa Mộ Nhiên giúp tôi rồi! ” cô nói, một cách đạm mạc, gương mặt bất lực lộ rõ.
Đường Ân cũng tự biết sức mình, cũng hiểu cho Tranh Nhi có phần khó xử, đành nuốt chua chát, gật đầu nghe theo.
” Được rồi, cô yên tâm!
Chuyện ngoài đồng tôi sẽ làm hết sức mình! “
Nói rồi, Đường Ân lập tức đứng dậy đi ngay, chẳng đợi đuổi, anh vừa đi tên
ác ma kia liền nhanh chóng sải bước tới chỗ Tranh Nhi, phụ cô bỏ quả vào bao.
Kim
đồng hồ vừa chỉ 6h45 hắn vác bao lớn, cùng Tranh Nhi đi bộ xuống chợ,
mất hơn 20 phút mới tới nơi, hắn còn chưa kịp thở, đã bị Tranh Nhi sai
bảo như người ở.
” Mau mở bao dọn hàng ra đi! ”
” Em… ” hắn định mắng cô, nhưng nhìn thái độ thờ ơ của cô, biết cô đang giận, lời lên cuốn họng lại thôi.
Hắn ngoan ngoãn, giúp cô dọn hàng, hôm nay bán khế, không đắc mấy, hắn thầm nghĩ, có lẽ loại trái cây này ít người mua, chỉ bán được gần phân nửa
bao.
Tranh Nhi đếm tiền bán khế, gương mặt có chút ủ rũ, chắc là do hôm nay bán không đắc, nên cô thấy rầu não.
Nhìn những đồng bạc lẽ trong tay cô, Hứa Mộ Nhiên tự hỏi, sao cô có thể chịu đựng được cái cảnh túng thiếu như vậy?
Nghĩ đến đó, hắn lại thấy tức, có nhà sang, tiền tiêu không hết, còn có
chồng giỏi giang, đẹp trai cô không muốn, nhất quyết cự tuyệt hắn để
chịu khổ, kéo theo hắn phải chạy theo cô mỗi ngày.
Tranh Nhi và
hắn ngồi từ sáng sớm đến hơn 9h, bán chẳng được bao nhiêu, hắn bắt đầu
mất kiên nhẫn, hôm nay là lần đầu hắn ra chợ bán cùng cô, toàn nhận
những ánh mắt lăm le, xỉa xói, khó chịu cực kì.
” Anh đừng lườm mắt nữa… ” Tranh Nhi kế bên cất giọng chán nản, nhắc nhở hắn.
Bình thường, cô bán cái gì cũng ổn cả, chỉ có hôm nay mang hắn theo, ai vừa
đến định hỏi mua, gặp sắc mặt lạnh tanh của hắn đều sợ sệt không dám lại gần, khó tránh khỏi cô ngồi tới tận bây giờ vẫn chưa bán được bao
nhiêu.
” Đô đốc à…anh lườm mắt như vậy, khách của tôi chạy hết rồi…
Anh nhìn xem, tới giờ chưa bán hết đây này! ” Tranh Nhi than thở, chỉ tay vào số khế còn hơn phân nửa bao kia.
Hứa Mộ Nhiên lúc này mới nhận ra được vấn đề, không phải do số quả khế kia, mà là hắn, Đô đốc cao ngạo, tàn bạo bất thình lình ra chợ đứng bán, ai
nhìn hắn cũng sợ, lấy đâu ra người dám đến mua.
” Không bán nữa, tôi mua hết cho em!
Về nhà…ở đây nắng gắt lên rồi! ” hắn lười biếng, đáp lại lời của cô một cách thờ ơ.
Tranh Nhi đứng nắng, cơ thể vừa mới khỏe, quả thật bị cái nắng làm mệt, còn
có kẻ đáng ghét kia ở cạnh. Xem ra, nếu tiếp tục, có khi đến chiều vẫn
chưa bán hết, vậy nên lần này cô không từ chối lòng tốt của hắn nữa.
” Được, tôi bán cho anh…
Đưa tiền tôi đi chợ… ” cô xòe tay ra, cao giọng yêu cầu.
Người đàn ông lãnh khốc kia có chút kinh ngạc, mọi khi cô từ chối hắn kịch
liệt nay lại tự dưng đồng ý, làm hắn chết chân vài giây, không kịp phản
ứng.
” Nè, anh còn đứng đó nhìn sao?
Không đưa tiền, cả đám nhịn đói hết đấy! ” Tranh Nhi bực bội, gằn giọng với hắn.
Sau tiếng nói ấy, Hứa Mộ Nhiên hoàn hồn lại, móc bóp của mình, lấy ra một
sấp tiền, toàn giấy tiền lớn, muốn xem thử Tranh Nhi có trả lại không?
Và, hắn đã được thêm một phen bất ngờ, lần này Tranh Nhi chẳng thèm trả lại, bỏ số tiền ấy vào túi, lạnh giọng ra lệnh cho hắn.
” Dọn hàng đi, tôi và anh đi chợ! “
” Anh còn đứng nhìn sao? ” cô nhướng mày.
Hắn đứng đó đờ mặt, thấy cô khom người bất mãn tự dọn, hắn liền nhanh chóng thu lại sự kinh ngạc, giúp cô dọn hàng.
Tranh Nhi kéo hắn đi chợ, nay được tiêu tiền hắn, cô gái nhỏ chi mạnh tay cho bỏ ghét, thứ gì ngon cô cũng mua. Hắn biết cô cố ý, không nổi giận,
ngược lại còn thấy rất vui, hắn như osin theo chân cô vác đồ.
Cả
hai lượn một vòng quanh chợ, mắt thấy người đàn ông kia hai tay xách đùm đề, không còn cầm nổi, lúc này Tranh Nhi mới ngừng mua, cùng hắn về
nhà, chuẩn bị cho bữa trưa. Khi cả hai vừa ra khỏi cổng chợ, một thứ âm
thanh vang lên níu giữ bước chân cô gái nhỏ.
Tiếng đàn âm vang, Tranh Nhi thính tai nghe được, hiếu kỳ, quay người tìm kiếm nơi phát ra âm thanh ấy.
Ở một tiệm dụng cụ nhạc, có người đang mua đàn, là đàn tranh, loại đàn mà Tranh Nhi thích, cô không nhịn được tò mò, lấp ló ở xa nhìn vào.
Cô gái nhỏ nhìn trúng một cây đàn trong đó, rất ưng, nhưng vì cô không có
tiền, đành ngậm ngùi nhìn một lúc, thỏa lòng rồi sẽ rời đi.
” Em
thích cây đàn trong đó sao? ” Hứa Mộ Nhiên hướng theo ánh mắt của Tranh
Nhi, biết cô nhìn trúng thứ gì, hắn như nắm bắt được cơ hội lấy lòng,
không ngại hỏi thẳng.
” Ừm…nhưng chắc là đắc lắm…
Tôi không có khả năng…về thôi… ” Tranh Nhi đạm mạc đáp, gương mặt có chút buồn, cất bước trước hắn.
Ngay lập tức, Hứa Mộ Nhiên níu tay cô lại, cưỡng chế lôi kéo cô vào ngay trong tiệm dụng cụ ấy.
” Hứa Mộ Nhiên làm gì vậy? ” Tranh Nhi giãy nảy, khẽ vào tay hắn mấy cái * bồm bộp *.
” Mua đàn cho em! ” Hứa Mộ Nhiên đáp không cần nghĩ, cứ thế mà kéo cô đi.