Chương 107 - Khế của tôi có chua đâu
Tranh Nhi lắc đầu liên tục, đập tay vào má bộp bộp mấy cái, miệng không ngừng làu bàu.
” Hôm nay chắc trời đổ mưa lớn quá! ”
Cô giá nhỏ vẫn chưa tin vào những gì đang nhìn thấy, Hứa Mộ Nhiên ác ma ngày nào, bỗng chốc trở thành một người giỏi việc nhà.
Âu, cũng do Tranh Nhi không hề biết, hắn có một tuổi thơ không tốt đẹp,
từng đã bị cha huấn luyện cực khổ, không có chuyện gì hắn chưa từng nếm
trải, những việc nhà thông thường này, hắn ở trong quân doanh, làm nặng
gấp mấy lần cô thấy.
Tranh Nhi đứng ở một góc xem hắn giặt xong đồ, lại giúp cô phơi lên xào, còn tiện tay dọn giúp cô sân vườn đầy lá rụng.
Vì phía sau nhà cô có trồng một cây khế to, mỗi ngày đều thay lá, rụng
khắp sân sau, nó sống ở đây từ lúc cô được Hoắc Tuấn nhặt về, tới tận
bây giờ, lúc nào cái cây ấy cũng sum sê đầy lá và quả.
Những quả khế đủng đỉnh trong gió, như mời gọi cô gái nhỏ đứng ngay cửa, Tranh Nhi nhìn chúng, càng nhìn càng thấy thèm.
” Hứa Mộ Nhiên! ” cô bỗng cất tiếng gọi hắn.
Người đàn ông lãnh khốc kia nghe giọng của cô, lập tức phản ứng xoay người,
chống chổi đứng hiên ngang, nhíu mày không thuận mắt nhìn cô.
” Sao em không về phòng nghỉ đi?
Đứng đó làm gì? “
” Tôi nằm cả buổi sáng rồi…uể oải lắm….
Anh… ” cô lắp bắp, chỉ tay lên cây khế, mạnh dạn yêu cầu.
” Anh có thể…hái cho tôi mấy quả không? “
” Hái quả…? ”
Hứa Mộ Nhiên lẩm bẩm, không vội đáp, theo hướng chỉ tay của Tranh Nhi nhìn
lên cây khế trĩu quả, quả nào quả nấy cũng to tròn mập ú, màu vàng, màu
xanh bóng bẩy bắt mắt.
Tự dưng cô gái nhỏ nhờ hắn hái khế, làm hắn không khỏi thắc mắc.
” Em thèm sao? ” hắn lười biếng tra hỏi.
Người phụ nữ trước mặt hắn gật đầu lia lịa, còn làm ra hành động nuốt nước bọt, chỉ chỉ ngón tay ra đó đinh ninh.
” Miệng tôi đang nhạt…thèm cái gì đó vừa chua vừa ngọt…
Khế nhà tôi ngon lắm…chỉ là cao quá tôi không hái được…
Anh hái giúp tôi đi! ” Tranh Nhi mè nheo, chấp hai tay xin hắn.
Người đàn ông đang đứng yên nhìn cô gái nhỏ thành khẩn nhờ giúp, bị vẻ đáng yêu đó đổ gục, nào đủ sức từ chối.
” Được rồi, ở yên đó tôi hái cho em! “
Hắn dặn dò, buông cây chổi trong tay, sải bước tới cây khế to đùng kia. Khi hai tay của hắn vừa đặt lên thân cây, Tranh Nhi ở kia bỗng la lên, cản
trở lại hành động của hắn.
” Hứa Mộ Nhiên, từ từ đã! “
” Sao thế? ” hắn xoay đầu, nghiêng người khó hiểu nhìn cô.
” Đợi một chút!
Tôi vào lấy rỗ, anh hái quăng xuống tôi sẽ đón! ” Tranh Nhi đáp lại ngay,
không đợi hắn kịp trả lời, cô tung tăng đi vào trong, lấy một cái rỗ
thật to, ra đứng cạnh hắn.
Cái rỗ trong tay cô, to bằng cái thao
lớn, phải nói cực kì to, Hứa Mộ Nhiên nhìn mà đứng hình tại chỗ, cứ như
cô muốn hắn hái hết cả cây khế.
” Hồ ly nhỏ, bụng em chứa nổi một rỗ khế lớn à? ” hắn không nhịn được tò mò, tra hỏi cô.
Nghe hắn hỏi, Tranh Nhi mím môi, đôi mắt không thành thật, có chút gượng gạo, cô gãi gãi đầu, ngập ngừng nói ra ý đồ.
” Ưm…cây nhiều quả như vậy…
Ăn không hết đem ra chợ bán cũng được mà… ”
” Ra là vậy! ” Hứa Mộ Nhiên bật cười.
Hóa ra, cô gái nhỏ muốn mượn sức hắn, thu hoạch mấy quả khế kia, bán để
kiếm thêm tiền chi tiêu. Việc này đối với hắn không quá khó, nhưng sẵn
tiện có cơ hội cô nhờ vả, hắn phải tìm cho mình chút lợi ích.
Người đàn ông gian manh ấy, ậm ừ trong cuốn họng, rồi ngẩn cao mặt, chắp tay
sau mông, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo của hắn chất vấn Tranh Nhi.
” Em đây là đang lợi dụng sức lực của bổn Đô đốc sao? ”
” Tôi…tôi…” Tranh Nhi đột ngột bị tra hỏi, sượng mặt, cổ họng như bị ai đó bóp chặt, nói không thành câu trọn vẹn.
Đúng, cô có ý muốn lợi dụng hắn, nhưng đâu phải cô không nói rõ ý định của
mình, thấy hắn có vẻ không vừa ý với lời cô nói, cô gái nhỏ bắt đầu lúng túng.
” Thì tôi…thì tôi…
Thì cùng lắm anh hái giúp tôi…bán được tôi sẽ chia tiền cho anh… ” Tranh Nhi hết cách, chọn đại hạ sách để trao đổi.
Môi mỏng của Hứa Mộ Nhiên giật giật liên tục, nghe đến câu ” chia tiền cho
anh ” hắn không khỏi bứt rứt, tự hỏi, cô nghĩ hắn nghèo đến mức cần cô
chia tiền sao?
Tất nhiên là không rồi, với cái trao đổi chẳng có lợi ích này, Hứa Mộ Nhiên chắc chắn gạt bỏ lời cô vừa nói.
” Tôi không cần mấy đồng bạc lẻ của em! ” hắn cố tình dùng lời lẽ nặng nề, chê bai hoàn cảnh của Tranh Nhi.
Sắc mặt của Tranh Nhi nghe lời nói đó, lập tức xám xịt như đưa đám, cô cầm
cái rỗ, đập đập nhẹ vào hai chân, cúi đầu, làm nũng với hắn.
” Anh không giúp thì thôi…tôi không ăn nữa… “
” Ồ…làm nũng với tôi sao? ” hắn lạnh giọng trêu chọc cô, như nhìn ra được chiêu trò của cô.
Mĩ nhân kế, biết hắn thương cô, làm nũng để hắn xiêu lòng, chiều theo ý cô vô điều kiện.
Đâu có dễ như vậy! Hắn biết tỏng trò vặt vãnh của cô quá, chẳng ngại tiếp cô vài câu.
” Vô ích thôi!
Em càng làm nũng tôi càng thèm em đấy! ” hắn dọa cô.
” Anh… ” Tranh Nhi á khẩu.
Chỉ với vài câu nói, biểu cảm của cô gái chốc chốc thay đổi, cả gương mặt
đỏ bừng như lửa đốt, như bị Hứa Mộ Nhiên đánh vào yếu điểm.
” Hứa Mộ Nhiên… ” Tranh Nhi tức tối, muốn mắng lại không biết nên mắng hắn câu gì.
Hắn thừa thế, trơ trẽn lập lại dụng ý.
” Muốn tôi giúp em hái…vậy thì phải có gì giá trị hơn trao đổi chứ? ”
Cô gái nhỏ giật thót, co hai tay cầm rỗ chắn trước ngực, lùi bước dè dặt hắn.
” Anh nói như vậy là sao? ” cô cố tình không hiểu, biết tỏng hắn lại nhắm vào người cô, sợ hãi không thôi.
Một bên mày rậm của hắn nhướng lên, lộ ra vẻ vô cùng bất lương, hắn dùng ngón tay chỉ chỉ vào má, yêu cầu.
” Hôn tôi 3 cái tôi hái cho em! “
” Anh!!! ”
Tranh Nhi nổi đoái, đoán chẳng sai tí nào, tên ác ma kia toàn nghĩ đến những
thứ quá đáng, làm cô tức đến mức muốn bỏ vào trong. Nhưng, vì nghĩ đến
đồng tiền mưu sinh, cô lại do dự, ngẩn đầu nhìn lên cây khế ấy.
Hắn biết cô dao động, bèn cố ý thêm lời kích động cô.
” Tôi thấy trời cũng sắp mưa rồi đấy!
Không hái thì mưa gió đến quả sẽ dập nát…lúc đó không bán được nữa đâu… “
” Trời sắp mưa! Dập nát! ” Tranh Nhi lập tức phản ứng.
Lúc này cô mới nhìn lên bầu trời, quả thật mây đen đang kéo đến, cô sợ như lời hắn nói, liền quýnh quáng đồng ý với hắn.
” Anh hái đi! Tôi sẽ hôn anh! “
Chỉ chờ có thế, Hứa Mộ Nhiên đứng chết chân ở đó, nghiêng người sang Tranh Nhi, chỉ tay vào má mình, đê hèn mà nói.
” Em còn chưa hôn làm sao tôi hái đây… “
Tranh Nhi hết cách, vứt bỏ thể diện, kéo cổ áo hắn xuống, đặt lên má hắn một
cái hôn, khi cô chuẩn bị hôn tiếp hai cái còn lại, hắn đột ngột đứng
thẳng, nhìn cô bằng ánh nhìn tà ý.
” Được rồi, hai cái kia đợi tôi hái xong sẽ đòi! ”
Dứt lời, Hứa Mộ Nhiên trèo lên cây ngay.
” Đồ đáng ghét! ” Tranh Nhi ấm ức mắng thầm, cô giậm chân trút giận lên mặt đất.
Hắn ở trên cao, hái từng quả khế, thả xuống cho Tranh Nhi ở bên dưới đón lấy, chẳng mấy chốc cái rỗ lớn lấp đầy quả mọng nước.
Hái xong, Hứa Mộ Nhiên lập tức leo xuống, Tranh Nhi không khiêng nổi cái rỗ đầy ắp quả mọng, phải nhờ hắn lần nữa giúp cô mang vào nhà.
Vừa
đặt rỗ xuống, Tranh Nhi hí hửng ngồi bệt dưới nền nhà, đếm từng quả khế, một rỗ lớn như vậy nếu bán hết cũng có vài đồng mua cá mua thịt. Cô
chọn ra vài quả ngon, để lại cho bản thân ăn, còn lại đều được Tranh Nhi đẩy vào một góc, cất đó đợi đến chợ chiều sẽ mang đi bán.
Hứa Mộ Nhiên nhìn cô vui vẻ, nét ngây ngô này của cô cũng khiến hắn vui lây,
hắn ngồi xuống cạnh cô, xem cô hai tay cầm hai quả khế, chà chà vào áo
rồi bỏ vào miệng cắn thật to.
Bỗng chốc, cơ miệng của hắn co
giật, tuyến nước bọt tiết ra, không phải hắn thèm, mà là hắn sợ chua,
nhìn cô ăn ngon mà cả khoang miệng hắn đều ê ẩm.
” Em không thấy chua à? ”
” Khế của tôi có chua đâu! Khế ngọt đấy!
Anh ăn thử một miếng đi! ” Tranh Nhi nhếch môi, lườm nguýt hắn.
Để chứng minh khế của cô rất ngon, cô tự mình cắt một miếng đưa sang cho hắn.
” Ăn thử đi! ” cô hẩy mặt, vứt ánh nhìn khó chịu vào miếng khế đang cầm.
Thấy cô đinh ninh, nửa tin nửa ngờ, sau một hồi bị cô thúc giục, Hứa Mộ Nhiên vì cô, ăn thử miếng khế trong tay.
Vị ngọt thanh mát lan tỏa trong khoang miệng, Tranh Nhi không lừa hắn, khế của cô rất ngọt, ngọt như cô vậy, hắn ăn miếng khế ấy, còn luyến tiếc
ngậm lại chưa chịu nuốt xuống. Khuôn mặt điển trai của hắn lộ lên nụ
cười mỉm, Tranh Nhi nhìn ra hắn hài lòng, cô lấy cả quả đưa sang cho
hắn, yêu cầu.
” Ăn một miếng không đủ đâu!
Cắn cả quả mới thấy thích! Ăn đi! “
” Được! ”
Lần này Hứa Mộ Nhiên không nghi ngờ nữa, nhận lấy quả khế trong tay cô gái
nhỏ, cả hai ngồi sau bếp vừa ăn vừa cười rất vui, cứ như lúc này thù hận giữa họ bị món đơn giản kia tạm thời đè nén xuống.
Bấy giờ, khi
Hứa Mộ Nhiên yêu cầu Tranh Nhi trả tiếp hai nụ hôn còn lại, cô không
phát cáu, ngược lại rất tự nhiên, hôn lên má hắn, coi như đây là cách cô trả công cho hắn.
Cảnh ái muội ấy, vô tình lọt vào mắt của Đường Ân vừa đi chợ về, chứng kiến Tranh Nhi và Hứa Mộ Nhiên tình nồng, tim
anh sinh thành nỗi đau khó tả.
Anh thích Tranh Nhi, luôn âm thầm đứng phía sau dõi theo cô, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ có đủ can
đảm tiến tới với cô. Huống chi, anh giờ đã là một phế nhân, nếu nói ra
tình cảm, chỉ sợ Tranh Nhi chê cười, xa lánh.
Nghĩ đến đó, Đường Ân buồn bã, lén mang đồ vừa mua để lên bàn, rồi lẳng lặng ra đồng với Hàn Tuyên.