Chương 159: Đeo vào cho anh (Ngoại truyện 1)
- Trang Chủ
- Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma - Cung Tỏa Băng Tâm
- Chương 159: Đeo vào cho anh (Ngoại truyện 1)
” Cha! “
Ba đứa trẻ đang nô đùa với mẹ trông thấy cha chúng vào hớn hở, song chúng lại có biểu hiện rất lạ, không chạy đến ôm hắn mà đứng khư khư dang tay làm hành động che chắn.
Ở Thụy Sĩ không ít lần hắn nhận hành động này của ba tiểu quỷ, chúng giữ lấy Tranh Nhi như giữ của, cho nên suốt thời gian du lịch hắn và người phụ nữ kia không hề có không gian riêng.
” Về nhà rồi, ba đứa có phòng riêng sao không về phòng ngủ đi?
Hơn 9h tối rồi đó! “
” Không, tụi con ngủ với mẹ!
Mẹ bảo tối nào cha cũng ‘đánh’ mẹ nên mẹ sợ… “
Ba tiểu quỷ lắc đầu, đứa thì ôm mẹ, đứa thì bày mặt mếu máo, anh cả Đại Hàn dũng cảm nhất, dang hai tay che cả ba người ở sau.
Sắc mặt của Hứa Mộ Nhiên lập tức tối sầm, nhíu mày không vừa ý, thì ra ba đứa báo này đang bảo vệ mẹ của chúng.
” Đánh mẹ…
Tranh Nhi, 9 năm anh không ở cạnh, em vẫn nói xấu anh với con nhỉ? “
” Em…không có… “
Tranh Nhi mấp máy, cô đúng là có nói xấu hắn, nhưng ba đứa nhỏ còn non nớt không hiểu được chữ ‘đánh’ mà cô nói có nghĩa là…
Do trước đây đêm nào hắn cũng hành cô, lâu lâu nghĩ đến thấy nhớ, lỡ mồm kể cho bọn nhỏ nghe hắn đêm nào cũng ‘đánh’, chúng không hiểu lại cho rằng cha chúng ức hiếp mẹ, ra sức bám lấy cô, bảo vệ.
Cô kéo ba đứa nhỏ, nhỏ nhẹ giải thích với chúng.
” Mấy đứa, cha không có đánh mẹ, cha các con rất thương mẹ…
‘Đánh’ mẹ thường hay nói là đánh yêu, không phải bạo hành! “
” Đánh yêu? “
Ba đứa ngơ ngác, đầu óc rối rắm lên, cô bẹo má từng đứa kiên nhẫn nói.
” Sao này mấy đứa lớn sẽ hiểu, mau về phòng đi!
Mẹ còn có chuyện cần nói với cha… “
” Về phòng đi ba con báo! “
Hứa Mộ Nhiên bất mãn, một tay rộng lớn đích thân ôm cả ba đứa nhỏ đưa chúng về phòng.
Ít phút sau hắn quay lại, cửa vừa đóng hắn liền chốt luôn khóa, cởi vài cái cúc ở trên, day day cổ áo bực dọc.
” Qua đây! “
Hắn ngoắt tay ngồi ở ghế sofa, Tranh Nhi cảm giác có nguy hiểm không chịu qua làm hắn quạo trực tiếp đi tới kéo cô vào lòng.
” Hay thật! Em dám nói xấu anh với con! “
” Không có mà…con nhỏ không hiểu…anh lớn rồi chẳng lẽ cũng không hiểu sao? ” Tranh Nhi lẩn tránh ánh mắt hung hãn ngày nào.
Mấy ngày ở Thụy Sĩ hắn rất dịu dàng, vừa về đến nhà không lâu hắn chẳng đổi tính đổi nết, lại ức hiếp cô.
” A Nhiên, buông em ra! Ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện được không? “
Cô gái nhỏ hạ mình, hắn cũng lập tức buông cô ra, thủng thẳng ngồi ở mép giường, đăm đăm mắt nhìn cô có chút e thẹn.
” A Nhiên…anh hàn quyên với anh lớn và chị dâu xong rồi hả? “
” Xong rồi, anh lớn có bảo anh đưa mấy người ở tiệm bánh về Hứa gia ở, chăm sóc họ coi như báo đáp ân tình
Nhưng mà…khi anh nhã ý họ từ chối vì không muốn rời quê hương “
Người đàn ông ảm đạm nói, năm đó ở ngoài chiến trường bị súng đạn vùi thân, hắn mất đi một tay còn bị rơi vào bẫy của thợ săn trên núi, rất may có người đi ngang cứu hắn mới giữ được tính mạng.
Những người có ơn với hắn chính là hai chị em trong tiệm bánh, năm đó đi đó họ xa quê lập nghiệp ở Thượng Hải thất bại nên chuẩn bị về nước, vô tình vớt được hắn, có lòng chăm sóc hắn suốt 3 tháng.
Lúc hắn tỉnh lại sau cơn nguy kịch, hay tin mình đã chết, hắn vì sợ quay lại Tranh Nhi vẫn còn hận sẽ phủ bỏ sự tồn tại của hắn mà quyết định nương nhờ hai chị em kia.
9 năm hắn ở Thụy Sĩ, được hai chị em đó xem như anh em ruột thịt, cuộc sống khá vất vả, hắn nếm trải mùi vị cái sự cực khổ, hiểu được khó khăn của hai chị em kia, nhất là cô chị bị chồng bỏ còn mang thai.
Hắn muốn báo đáp ân tình, vì nghĩa với nhau nuôi họ suốt đời nhưng lại bị từ chối, hắn cũng chẳng còn cách nào khác, lựa chọn tôn trọng quyết định của họ.
” A Nhiên…anh đừng buồn, thỉnh thoảng chúng ta sang đó thăm họ…như vậy cũng không bị xem là vong ơn bội nghĩa… “
Tranh Nhi hiểu lòng hắn, vỗ nhẹ lên tay hắn trấn an, sống 9 năm ít nhiều hắn cũng có tình cảm sâu đậm với họ, lo cho họ là điều dĩ nhiên, cô hiểu chuyện không ghen tuông bậy bạ, luôn ủng hộ quyết định của hắn.
” Anh hiểu ý em… “
Hắn thở một hơi não nề, rất nhanh quay lại tâm trạng bình ổn, đưa tay vân vê cằm nhỏ của cô gái.
” Hồ ly nhỏ, 9 năm em trở thành hơn rồi…
Ra dáng một phụ nữ từng trải rồi nhỉ! “
Tranh Nhi cũng đưa tay nhịp nhịp nhẹ trên làn môi bạc của hắn, trêu ghẹo.
” Em đã 31 rồi…còn trẻ chán…
Đâu như ai kia!
44 già rồi! “
” Già à… “
Hắn cười khẩy, nâng cằm non mịn ngẩng cao đầu, đôi mắt phượng của cô long lanh làm hắn rạo rực.
” Em là đang chê anh…? “
” Chê đấy! “
Cô cười tủm tỉm, tinh nghịch ngón tay vuốt dọc xuống yết hầu của hắn.
Tranh Nhi muốn gì hắn biết rõ, cả cô cũng biết hắn muốn gì, 9 năm xa cách, gặp lại bị ba tiểu quỷ cản trở suốt thời gian dài, hắn hiện giờ chỉ muốn nuốt cô, lấy lại cảm giác sung sướng khi xưa.
” Bà xã, đêm nay anh sẽ ‘đánh’ em không còn sức xuống giường…
Xem em còn chê chồng mình không? ” hắn rời tay khỏi cằm, đẩy cô ngã tự do lên giường, thân to lớn nhanh chóng đè lên.
Cô gái nhỏ rất biết phối hợp, khều ngón tay lên trước ngực hắn, thách thức.
” Ưm…để coi…anh có bao nhiêu sức lực… “
” 9 năm, 9855 hiệp
Anh tính từ đây đến hết sáu tháng, mỗi ngày anh sẽ ‘đánh’ em cho đến khi đủ con số đó “
Dứt lời, người đàn ông trên thân hung bạo hôn cô, còn giật đứt sợi dây chuyền xỏ nhẫn cưới, hai chiếc nhẫn văng ra.
Từ lúc ở Thụy Sĩ hắn đã thấy cô giữ hai chiếc nhẫn này mãi không chịu đưa cho hắn, khiến hắn gai mắt tột cùng, giờ chỉ muốn nhẫn của mình vào tay để khẳng định chủ quyền.
Hắn cầm nhẫn của cô gấp gáp đeo vào tay cô, nhẫn của hắn đặt vào lòng tay cô, gắt gỏng yêu cầu.
” Đeo vào cho anh! “
Cô gái nhỏ cười tươi, đeo vào nhưng nó lại không vừa, tay phải của hắn ngón tay có phần to hơn tay trái đã mất, không vừa chuyện đương nhiên.
Ngay từ đầu cô đã biết nó không vừa nên mới không đưa cho hắn, đeo ở cổ đợi về nước rồi sẽ gửi nhẫn nông rộng ra, chưa kịp làm gì hắn đã quá nóng vội.
” A Nhiên, ngày mai em sẽ cho người gửi nó đi sửa… “
Hắn có chút thất vọng, tiếc nuối để sang một bên rồi nhanh chóng quay lại chuyện chính, đêm nay hắn phải ăn sạch sẽ cô gái này.