Chương 3: Minh hôn
Beta: ngo quynh
________________
“Kẽo___ rầm” sau khi Quý Lăng Vi bước vào, cánh cửa gỗ nặng trịch tự động đóng lại.
“Sao ngài không thắp nến?” Cậu kinh ngạc nói.
Hoàng hôn chớm tắt, bóng cây rợp sân, càng vào sâu trong viện càng không thể phân biệt được gì.
“Mắt ta không thể gặp ánh sáng, hừm…nếu ngươi cảm thấy tối thì ta có thể tìm có ngọn nến……” Người nọ áy náy.
“Không cần không cần, tôi chỉ hỏi vậy thôi”Quý Lăng Vi xua tay.
“Mau đến thử xem bộ y phục này có hợp không, vẫn chưa có ai mặc qua đâu”. Người đàn ông lấy ra một bộ hồng y xếp gọn gàng, đậm hơn so với màu đỏ bình thường.
“Đúng rồi, ngài tên là gì?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Đỗ Cảnh Hòa, ngươi có thể gọi ta là Cảnh Hoà.” Hắn cầm hồng y ướm thử lên người Quý Lăng Vi nói.
“Xuân hoà cảnh minh, Đỗ tiên sinh tên rất hay.” Quý Lăng Vi tán thưởng.
“Haha, không cần xa lạ như thế, trực tiếp gọi tên là được.” Đỗ Cảnh Hòa cười nói.
“Ừm…Nhưng mà bộ trường bào này có phải hơi đặc biệt quá không?”Quý Lăng Vi nhíu mày.
“Tham dự hôn lễ, đương nhiên phải đặc biệt một chút.”Đỗ Cảnh Hòa bắt đầu mặc trường bào cho Quý Lăng Vi.
“Trước tiên là nội bào.”Giọng nói thanh nhã truyền từ sau lưng.
Quý Lăng Vi e ngại nhìn đầu vai, ngay cả áo trong cũng là màu đỏ đậm. Cậu không biết cách mặc quần áo ở thế giới này, cho nên chỉ đứng yên để Đỗ Cảnh Hoà trợ giúp.
Đầu ngón tay lạnh lẽo lơ đãng mơn trớn sau cổ, Quý Lăng Vi nhíu mày, nghĩ là người nọ không cẩn thận đụng phải.
Nếu giờ phút này, Quý Lăng Vi quay đầu lại, sẽ phát hiện con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm gáy cậu không chớp mắt, đôi tay vòng ra phía trước tạo tư thế giam cầm người trong lòng.
Quý Lăng Vi nhìn áo trong màu đỏ: “Màu này nổi quá lấn lướt cả chủ nhà, cho hỏi chỗ ngài còn bộ nào màu khác không?”
“Còn màu trắng nhưng không may mắn.” Đỗ Cảnh Hòa lấy bộ trường bào trắng, thích hợp cho người vội về chịu tang.
Quý Lăng Vi nghĩ đến những lần áo bào trắng xuất hiện trong mơ, cảm thấy màu đỏ cũng không tồi. Đỗ Cảnh Hòa có thể chuẩn bị quần áo cho là may rồi, mày còn đòi hỏi gì nữa?
“Khoác thêm ngoại bào vào.” Đỗ Cảnh Hòa giúp cậu mặc thêm lớp áo ngoài, tinh tế sửa lại thắt lưng.
“Ta thắt như vậy có chặt quá không?”Đỗ Cảnh Hòa hỏi.
“Có một chút.” Thắt lưng cũng quá xa hoa rồi, hoa văn là dùng chỉ vàng để thêu đó. Cậu xứng sao?
“Hửm, mùi gì vậy?”Quý Lăng Vi giang tay, tùy tiện để Đỗ Cảnh Hòa sửa sang lại quần áo.
Mùi hương như có như không mang theo rét lạnh thấu xương, quấn quanh cơ thể người đàn ông trước mặt, tản ra mùi hôi kỳ dị.
“Haha, nào có mùi gì?” Tiếng cười khẽ vang lên sau tai Quý Lăng Vi
“Rộng như này được chứ?” Đỗ Cảnh Hòa ôn nhu ấm áp hết mức, vóc* người so với Quý Lăng Vi cao to hơn một chút,đứng ở phía sau tựa như anh cả đang ôm em trai.
“Vâng, cảm ơn Đỗ tiên sinh.” Quý Lăng Vi nghĩ, này chắc là chủ nhân Đỗ phủ muốn người khác gọi là thiếu gia ha. Không biết vị nào mới là đại thiếu gia mà gã sai vặt nhắc đến lúc nãy nhỉ.
“Quả nhiên bộ này rất hợp với ngươi.”Đỗ Cảnh Hòa cười nói.
“Ta với ngươi vừa gặp mà như quen đã lâu, không biết quý danh của ngươi là gì?”
“Tôi tên Quý Lăng Vi.”
“Heh~Quý Lăng Vi…ta đã nhớ kỹ.” Đỗ Cảnh Hòa gật đầu.
“Ngươi cứ tự nhiên ngồi, ta đi pha ly trà sẽ trở lại ngay.”
Cửa mở ra rồi lại đóng, căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Quý Lăng Vi có quần áo để mặc cuối cùng cũng cảm thấy an tâm. Đang muốn ngồi xuống, mùi hương khác thường kia lại bay tới, cậu mới đi hai bước, cơ thể nặng nề ngã quỵ xuống.
Một đôi tay từ phía sau thò ra đỡ lấy Quý Vi Lăng, trong phòng tối đen như mực cậu không thấy rõ là ai cũng không còn sức để tránh.
Chẳng lẽ trong phòng ngoại trừ Đỗ Cảnh Hòa, còn có người khác? Hắn không thắp nến, phòng lại tối om, quả thực rất tiện để giấu người.
Quý Lăng Vi khép mắt nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo.
Cậu bị ôm đến giường, mùi hương lành lạnh lẩn quẩn quanh chóp mũi, nhưng cũng không khó ngửi, na ná như hương liệu quý báu.
Quý Lăng Vi ngồi ở trên giường, cơ thể cứng đờ, mắt rũ xuống, chỉ có thể thấy sàn nhà dưới chân.
Một bàn tay lạnh băng duỗi tới, chậm rãi vuốt phẳng nếp nhăn trên hỉ phục.
Quý Lăng Vi muốn mở to mắt, nhưng làm thế nào đều không thể nhìn rõ người bên cạnh là ai.
Ánh mắt u tối lạnh lẽo nhìn chằm chằm, làm Quý Lăng Vi nhớ tới chuyện tấm gương, thứ bên trong cũng nhìn giống vậy nè.
” Tách” bàn tay kia búng một cái, mắt Quý Lăng Vi hoàn toàn nhắm lại.
Mũ phượng đính ngọc trai, đá quý đè nặng trên đầu Quý Lăng Vi, hoa văn khâu chỉ vàng gì gì đó cũng chỉ làm nền.
Lông mi cậu vừa dày vừa đậm nhìn thôi đã muốn sờ. Hiện tại bị người khác khống chế, giữa mày bất an nhíu lại càng thêm đáng yêu.
Ngón tay lạnh băng chạm giữa mày, rồi từ sống mũi sờ đến đuôi mắt. Cuối cùng dừng trên môi nhẹ nhàng mơn trớn.
Quý Lăng Vi trong lòng nghi hoặc.
Đỗ Cảnh Hòa đi pha trà sao lâu vậy rồi còn chưa trở lại?
Từ từ, lúc Đỗ Cảnh Hòa đi pha trà, cửa phòng mở nhưng lại không nghe thấy tiếng bước chân, hắn…chưa từng rời khỏi đây?
Một tấm vải lụa đỏ trùm lên mũ phượng. Sợi tua rua nhẹ nhàng đong đưa quét qua mu bàn tay Quý Lăng Vi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hình như không chỉ có một người.
“Cộc cộc cộc–“
“Gõ cái gì mà gõ trực tiếp đẩy cửa ra đi.” Giọng người đàn ông có chút không kiên nhẫn.
Cửa phòng bị đẩy ra, ván cửa nặng trịch đập sang hai bên. Nhóm ba người xách đèn lồng bước vào.
“Mau dắt đại thiếu phu nhân đi bái đường.” Gã đàn ông nói.
“Chao ôi, hôm nay đại thiếu phu nhân ngoan vậy à, nếu sớm nghe lời một chút đã không bị đánh rồi.”Một bà thím ba bốn mươi tuổi mở miệng cà khịa.
Tiếp theo là giọng của một cô gái trẻ:”Đại thiếu phu nhân, người nên sớm chấp nhận sống cùng đại thiếu gia đi, mọi người trong phủ tuyệt đối sẽ không đối xử tệ bạc với người đâu.”
“Đại thiếu gia tính tình tốt, người cũng tuấn tú, gả cho ngài ấy cả đời hưởng không hết phúc. Nếu không phải thân thể suy nhược, nào đến lượt người gã cho đại thiếu gia cơ chứ.”
Gã đàn ông không kiên nhẫn thúc giục: “Đừng nhiều lời, Lưu mụ*, mau dắt đại thiếu phu nhân đi bái đường. Nữ nhân đúng là một đám nhiều chuyện.”
“Ay da…bọn này còn không phải là đang khuyên thiếu phu nhân cam tâm tình nguyện à, nếu không trong lúc bái đường lại nháo rất khó coi a.” Lưu mụ than thở.
“Vương Tam ca, huynh đừng có vội, sẽ không trễ giờ đâu mà.” Cô gái trẻ nói.
“Ta không biết, hai người các ngươi mau nhanh lên.”Vương Tam ở một bên tiếp tục thúc giục.
Quý Lăng Vi cảm nhận được có hai người cách mình ngày càng gần, một trái một phải, muốn đem cậu nâng lên. Nhưng không nghĩ tới cậu nặng như vậy, nhất thời nâng không nổi.
” Trời ạ~Đại thiếu phu ngân nói là tuyệt thực, sao còn nặng hơn lúc trước nữa.” Lưu mụ kinh ngạc cảm thán.
“Kẽo kẹt –“
Gió lạnh bật tung cửa, Thúy Ninh thấy ngoài cửa sổ xuất hiện cái bóng màu đỏ, mặt trắng bệch, sợ hãi la một tiếng: “Á –“
Cô buông tay, Quý Lăng Vi một lần nữa ngồi trở lại giường. Giường rất mềm, bên dưới còn lót thêm thứ gì đó.
“Đèn lồng tắt rồi lẹ tay lẹ chân đi.” Vương Tam thúc giục, một trận gió lạnh thổi vô phòng, lông tơ sau lưng gã dựng đứng, trong lòng không ngừng niệm kinh.
“Buổi tối hôm nay khá đặc biệt so với thường ngày……” Lưu mụ run rẫy.
“Đại thiếu phu nhân có hơi nặng, con đỡ không được, Vương Tam ca, huynh mau giúp muội.” Thúy Ninh kinh hoảng nói.
“Ừ.” Cơ thể Vương Tam cứng đờ, lạnh lùng lên tiếng. Gã nâng Quý Lăng Vi, dắt ra ngoài.
Dọc đường Vương Tam không nói thêm câu nào chỉ lo dắt tân nương.
Quý Lăng Vi trong lòng bất an, cậu lại không phải đại thiếu phu nhân, đừng nói là đang chuẩn bị bái đường đâu nha?
Chẳng lẽ đại thiếu phu nhân muốn cậu gã thay nên mới đội mũ phượng, đắp khăn voan. Vậy tại sao lại sờ mặt cậu, thèm nhỏ dãi nhan sắc này ha gì?
Thúy Ninh, Lưu mụ không dám ở lại lâu, càng không dám quay đầu lại xem.
Cửa phòng chờ họ rời đi, kẽo kẹt tự động đóng lại.
Quý Lăng Vi bị Vương Tam nâng xuyên qua hành lang. Tay Vương Tam lạnh cực kì, động tác cứng đờ, sức lực lại lớn, cách hỉ phục vẫn có thể cảm nhận được, im lặng vừa đỡ vừa kéo cậu đến hỉ đường.
Trọng điểm là Quý Lăng Vi còn mang bảo mã, Vương Tam cứ kéo như vậy nó thọt lên cẳng chân mất. Hên là áo dài, có thể che một chút.
Nhưng mà, mang tiếng là hôn lễ lại chẳng thấy không khí vui mừng đâu, khách khứa chỉ dám thì thầm nghị luận, nói cái gì đó nghe không rõ ràng.
【 Nhiệm vụ thứ hai: Tham dự hôn lễ 】
【 SỰ KIỆN CHÍNH SẮP BẮT ĐẦU, XIN NGƯỜI CHƠI THAM DỰ HÔN LỄ ĐÚNG GIỜ 】
Trong đầu vang lên âm thanh hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ.
Quý Lăng Vi trầm tư, cậu tham dự với tư cách đại thiếu phu nhân thì có được tính là hoàn thành nhiệm vụ không?
Đỗ Cảnh Hòa rốt cuộc có phải đại thiếu gia Đỗ gia không?
Hắn nói đi pha trà, haha, đi trong một đi không trở lại.
Tên bồ câu* chết tiệt!
“Tân nương đến rồi.” Lưu mụ miễn cưỡng cười.
Trong đám khách khứa “áo quần lố lăng” có người đàn ông mặc áo gió đen, lịch sự hỏi: “Cho hỏi tân lang đâu rồi?”
“Đến ngay đến ngay.” Lưu mụ nhìn Thúy Ninh, ý bảo cô nàng kê lỗ tai lại gần. Thúy Ninh nghe xong hai câu liền rời đi.
Quý Lăng Vi không thấy chuyện bên ngoài, từ sau khi rời phòng cũng không còn ngửi được mùi hương kia nữa, sức lực chậm rãi khôi phục, mí mắt có thể nâng lên một chút.
Truyện đề cử: Kiếp Này Gặp Được Người
Khăn voan bị gió thổi đong đưa, Lưu mụ cột lụa đỏ vào tay cậu.
“Hộc hộc….Gà trống chết rồi! Con..con chỉ tìm được một con ngỗng trắng.” Thúy Ninh thở hồng hộc vất vả ôm một con ngỗng, trên áo còn dính cọng cỏ khô.
“Lưu mụ, ngỗng thôi được không?”
Đại thiếu gia không thể bái đường, Lưu mụ liền chuẩn bị một con gà trống hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang thay ngài bái đường.
Lúc Thúy Ninh đi tìm, cổ gà bị vặn gãy, không biết đã chết bao lâu, sợ bị đánh đành phải ôm ngỗng đến đối phó.
“Phải con đực không đấy?”Lưu mụ hỏi.
“Chắc vậy….Con tốn rất nhiều công sức mới bắt được nó, hơi đâu nữa mà phân biệt đực cái.” Thúy Ninh bất an nói.
“Vậy dùng nó bái đường, ngươi ôm ngỗng cho chắc đừng để nó bay lung tung đấy.” Thời gian không còn nhiều, đực hay cái gì cũng đành chịu, Lưu mụ bắt đầu cột lụa đỏ lên cổ ngỗng.
Ngỗng trắng thẳng cổ, mắt nhỏ lộ sát khí, sử dụng cú mổ sấm chớp với Lưu mụ.
“Ấy dố___Đợi đó, sớm muộn gì tao cũng trụng nước sôi mày.”
Lưu mụ muốn cột lụa đỏ, nó lại cố tình xoay đầu này xoay đầu kia.
Thấy hai người cứ lề mề, Vương Tam lên tiếng: “Để ta.”
Gã cột lụa đỏ, sau đó ôm nó đứng chỗ tân lang.
Ngỗng béo vốn đang kiêu ngạo bị Vương Tam xách cổ, chỉ biết run bần bật, ngoan ngoãn không hề giãy giụa.
“Đại thiếu gia nhà chúng tôi không tiện tới, hôm nay để ngỗng trắng thay thế ngài bái đường.” Lưu mụ nhìn khách khứa chung quanh giải thích.
“Bắt đầu đi.” Người đàn ông trung niên ngồi trên cao đường ra lệnh, vẻ mặt vô cảm. Ước chừng bốn năm chục tuổi, mạc trường bào đen, là chủ nhân Đỗ phủ Đỗ Vĩnh Lân.
Người chủ trì bên cạnh cao giọng tuyên cáo*:
“Ngày lành tháng tốt, lương duyên trời định.
Hôm nay thắt tơ kết tóc, sống chết không rời.
Giờ lành đã đến –“
Một trận gió lạnh tốc khăn voan Quý Lăng Vi, sau lưng rét run, cậu theo dải lụa nhìn bên phải, không thấy ngỗng trắng đâu–
Thay vào đó là một bàn tay thon dài tái nhợt, nhẹ nhàng cầm lụa đỏ.
____________________
NAI: vừa edit phó bản vừa nghe bài Hỉ của Cát Đông Kì phê~
(*bồ câu: người hứa cho đã tới chừng đạt đủ lợi ích rồi phủi đít bay nơi khác..đại loại vậy chắc đó là ý tác giả muốn nói)