Chương 13: Minh Hôn
– –
Quý Lăng Vi lần lượt lật những tập thơ và tiểu thuyết. Vào thời này đã xuất hiện một số người dịch và chế tác kịch bản cho các hãng phim nước ngoài, vì bảo đảm doanh thu ổn định họ thường chọn câu chuyện tình yêu ngọt ngào.
Ba người loay hoay trong đống tiểu thuyết ngôn tình một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm ra. Nội dung của mấy quyển này thường pha trộn chút mật ngọt dành cho người lớn(18+), câu từ nóng bỏng, làm Quý Lăng Vi có chút xấu hổ.
Cậu đặt tập thơ của Shakespeare một bên, đợi lát nữa sẽ mượn về.
“Em cảm thấy mấy chữ này do phụ nữ viết.” Ngô Hữu Tài phân tích nói, “Hàng lối ngay ngắn chỉnh chu, nét chữ cũng nhỏ, lại thích xem tiểu thuyết tình yêu, thơ tình……”
Quý Lăng Vi nhìn Vương Đức Phát, người nọ đọc cuốn tiểu thuyết 《 Thiếu tướng! Phu nhân của ngài vượt tường rồi 》 hết sức chăm chú.
Quyển sách này không có lưu tự, phần bìa bị lật đi lậy lại rất nhiều lần. Quý Lăng Vi cũng lật xem, ghi nhớ sơ sơ tình tiết.
Chồng nữ chính là một vị quý tộc Anh quốc, anh bị thương khi tham gia chiến tranh, mất đi công năng x. Nữ chính bị chồng ghẻ lạnh nên nàng và người gác rừng vừa gặp đã thương, nhanh chóng rơi vào bể tình, một đoạn tình cảm mãnh liệt sai trái ra đời. Truyện có một số tình tiết rất chi là ngon bổ rẻ, khắc hoạ thiên tính tà răm ẩn sâu trong mỗi con người.
Người có thể đọc sách trong Đỗ phủ không nhiều lắm, Đỗ lão gia hẳn là không nuốt nổi quyển sách thể loại thế này. Tôn Hương Nhi có vẻ không biết chữ, không biết Đỗ phu nhân biết chữ không.
Nếu Đỗ phu nhân từng đọc qua, vậy người viết tờ giấy kia rất có khả năng chính là bà ta, hơn nữa vụ Đỗ Cảnh Hòa chết bà cũng liên quan.
“Hay lắm sao?” Ngô Hữu Tài bỗng nhiên cảm thấy không chỉ con gái, Vương Đức Phát cũng thích đọc đấy thôi.
“Hay lắ…… Đừng có xem chung, cậu xem quyển khác đi.” Vương Đức phát đẩy đầu Ngô Hữu Tài ra, loại sách này không thể ghé vào xem cùng nhau.
“Mắc mớ gì tôi không thể đọc chung, xem một chút cũng có mất miếng thịt nào đâu……” Ngô Hữu Tài duỗi cổ đến.
“E hèm, đến đây.” Quý Lăng Vi ho nhẹ một tiếng, Ngô Hữu Tài, Vương Đức Phát lập tức gập sách lại, trả về chỗ cũ, đứng dựa tường, bộ dạng nghiêm túc chờ lệnh.
Không lâu say, Đỗ Triển Vinh bước vào, toàn thân sạch sẽ thơm tho, bước chân vẫn có chút run rẩy.
Đỗ Triển Vinh: “Ta tính ăn chút gì đó, quý huynh muốn đi cùng không?”
“Được.” Quý Lăng Vi sờ sờ bụng, vậy mà lại có chút đói.
Đồ ăn Đỗ phủ chế biến thật sự không tồi, nhị thiếu gia nói muốn cùng bạn ăn khuya, khẩu vị thanh đạm, phòng bếp lớn lập tức nấu mì cá viên đưa tới, mùi thơm nức mũi.
Đỗ Triển Vinh đã đói rã ruột, cậu ta điên cuồng lùa mì vào miệng, Quý Lăng Vi trông như đang thông thả gắp mì nhưng đôi đũa chỉ thấy mỗi tàn ảnh, cá viên và mì bay sạch.
“Mình ta ăn hết đống này sao?” Đỗ Triển Vinh ngơ ngẩn nhìn mâm trống trơn.
“Tôi cũng ăn không ít.” Quý Lăng Vi thẳng thắn thành khẩn nói.
“Haiz….” Đỗ Triển Vinh thở dài, ánh mắt nhìn Quý Lăng Vi càng thân thiết. Nhất định là Quý Lăng Vi sợ cậu ta mất mặt mới nói như vậy, Đỗ Triển Vinh chưa từng sống buông thả như hôm nay.
Quý Lăng Vi là một người rất thích hợp để kết bạn, dù gặp cậu ta trong tình huống xấu hổ nhiều lần nhưng thái độ của cậu rất bình thường, khiến người khác khá dễ chịu.
“Hay đêm nay chúng ta thức trắng đêm để bàn bạc kế hoạch được không?” Đỗ Triển Vinh không dám ngủ phòng mình.
“Cậu cần phải nghỉ ngơi đầy đủ, nếu sợ kẻ xấu thừa cơ hội ra tay, có thể cho hạ nhân canh gác trước cửa phòng.” Quý Lăng Vi lo lắng đêm nay Đỗ Cảnh Hòa sẽ tìm tới, nếu Đỗ Triển Vinh cũng ở đấy, Đỗ phủ chắc chắn sẽ nhiều hơn một cái quan tài.
“Vậy được.” Trong lòng Đỗ Triển Vinh ấm áp, sinh ra một loại cảm giác hận gặp nhau quá muộn. Cậu ta vừa gặp Quý Lăng Vi, liền cảm thấy người này tính tình ôn hoà, đáng tin cậy, hiện tại càng ấn tượng sự tốt bụng của cậu.
“Đây là hai quyển sách ngươi muốn xem hả?” Ngoại trừ tập thơ Shakespeare, Quý Lăng Vi cũng mang theo quyển 《 Thiếu tướng! Phu nhân của ngài vượt tường rồi 》.
“Ngươi cứ lấy thoải mái, lấy nhiều một chút. Rảnh rỗi chúng ta đi mua thêm sách mới, còn có thể tham gia đọc sách salon, sẽ quen được rất nhiều người đó nha.” Đỗ Triễn Vinh.
“Nhị thiếu gia, cậu về nước bao lâu rồi?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Chưa đến hai tháng. Mới vừa tốt nghiệp đại học xong, muốn trở về cống hiến cho tổ quốc, nhưng ta không biết nên làm cái gì, kiến thức không đủ để dạy học, làm việc cho chính phủ cũng chỉ có thể ngồi một chỗ ký công văn.” Đỗ Triển Vinh thở dài.
“Thế cậu có định ra nước ngoài tiếp không?” Quý Lăng Vi cảm thấy với tính cách của Đỗ Triển Vinh không thích hợp quan trường hỗn loạn.
“Có chứ, giải quyết xong mọi chuyện trong nhà rồi nói sau, cha luôn không nghe lời khuyên, còn muốn để ta kế thừa cửa hàng, ta không thích quản mấy thứ đó. Nếu là đại ca……haiz….”Đỗ Triển Vinh thở dài một tiếng.
“Từ nhỏ cơ thể của Cảnh Hòa đã yếu như vậy sao?” Quý Lăng Vi hỏi.
Đỗ Triễn Vinh: “Đúng vậy, đại ca sinh ra đã yếu ớt, đại phu nói hắn sống không quá hai mươi tuổi, không thể chịu lạnh, không thể chịu kích thích…… Ta từ nhỏ cũng không dám chơi cùng hắn, một tháng gặp nhu một hai lần gì đấy, lúc ta trưởng thành mới thân thiết hơn với nhau.”
“Lúc trước ta muốn đi du học, cha mẹ đều không đồng ý, vẫn là đại ca ra mặt cầu xin, ta mới có thể đi. Đại ca tốt tính, cũng thông minh, nếu cơ huynh ấy khỏe mạnh, cha khẳng định sẽ không ép ta kế thừa cửa hàng.” Đỗ Triển Vinh buồn rầu nói.
Ty tình cảm giữa cậu ta và Đỗ Cảnh Hòa không thâm thiết mấy, nhưng liên kết giữa huynh đệ ruột chắc chắn phải có, hiện giờ thi thể Đỗ Cảnh Hòa không biết đã đi nơi nào, trong lòng cậu ta cũng không dễ chịu.
“Chuyện đã đến nước này, chỉ hy vọng có thể mau chóng tìm được Cảnh Hoà.” Quý Lăng Vi nghi ngờ thi thể còn ẩn dưới giếng.
Với điều kiện thiết bị hiện tại, lặn xuống giếng tìm rất phiền phức, không biết hắn giấu ở đấy làm gì……khó hiểu ghê.
“Ngày mai lại tìm.” Đỗ Triển Vinh vốn là người theo chủ nghĩa duy vật, gần nhất cũng bắt đầu dao động, nhưng hắn muốn cứu Tôn Hương Nhi, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.
“Cáo từ.” Quý Lăng Vi cầm theo hai quyển sách về Đông viện, Ngô Hữu Tài, Vương Đức Phát xách đèn lồng theo sau.
“Trên đường cẩn thận.” Đỗ Triển Vinh dặn dò một câu.
Nếu đại ca thật sự đã biến thành lệ quỷ, chắc không thương tổn bạn thân của đứa đệ ruột này đâu. Đỗ Triển Vinh theo bản năng thầm nghĩ.
“Nhị thiếu gia dễ nói chuyện phết, thật ra, em cảm thấy cậu ta có khả năng là cha đứa bé.” Ngô Hữu Tài hạ giọng.
“Cũng có khả năng là Đỗ lão gia mà, ánh mắt ông ta nhìn Tôn Hương Nhi cứ sai sai.” Vương Đức Phát phân tích.
“Còn một khả năng nữa, đứa bé là của đại thiếu gia?” Ngô Hữu Tài tiếp tục suy đoán.
“Khùm hả ba.” Vương Đức Phát nhìn Ngô Hữu Tài như đứa thiểu năng trí tuệ.
“Thế giới này đầy rẫy quỷ, quỷ thai cũng cũng là thai chứ bộ.” Ngô Hữu Tài.
Quý Lăng Vi ngoài mặt không cảm xúc, trong lòng nghĩ về món mì cá viên. Rõ ràng là cá viên làm từ bột, cậu lại ngửi được mùi cá, tự dưng muốn nôn mửa ngang, hơn nữa hôm nay ăn còn dữ dội hơn ngày thường.
Lại nghĩ đến nguyên nhân chết hệ thống thông báo, tâm tình cậu bỗng trở nên phức tạp.
Thời hạn là bảy ngày, đã qua một ngày, còn sáu ngày.
Lần sau tuyệt đối không loạn điểm cái gì liên tiếp.
Nhưng vào phó bản…không hẳn là đường chết.
Đại thiếu phu nhân chết, phó bản này sẽ kết thúc. Hiện tại cậu là đại thiếu phu nhân, đến lúc đó cứ cược đại một phen. Cược thắng, cậu chính là người hưởng lợi lớn nhất.
“Bạch ca, anh cảm thấy sao?” Ngô Hữu Tài hỏi.
“Nếu Hương Nhi có thai, tôi cũng nghi là của nhị thiếu gia.” Quý Lăng Vi nói.
“Thấy chưa?” Ngô Hữu Tài cười đắc ý.
Vương Đức Phát im lặng, dù sao mọi người cũng chỉ đoán chơi. Người chơi khác cũng vì nhiệm vụ mà nỗ lực, Vương Đức Phát càng thích bầu không khí bên này, bên kia không có 《 Thiếu tướng! Phu nhân của ngài vượt tường rồi 》 để đọc.
Ngô Hữu Tài, Vương Đức Phát muốn ngủ dưới đất trong phòng Quý Lăng Vi, cậu uyển chuyển từ chối.
Đêm nay Quý Lăng Vi không có ngủ trong phòng Đỗ Cảnh Hòa, mà là phòng dành cho khách, Ngô Hữu Tài, Vương Đức Phát ngủ ở phòng nhỏ sát phòng Quý Lăng Vi, hai người quyết định thay phiên gác đêm, mỗi người chợp mắt một lát.
Quý Lăng Vi vốn dĩ không định ngủ sớm, nhưng cơn buồn ngủ đột ngột ập đến, nến bị gió thổi tắt, vạt áo đỏ mơ hồ bay bay.
Cậu mở to mắt, phát hiện Đỗ Cảnh Hòa đứng trước giường, nhìn mình chằm chằm.
“Cảnh Hoà, ngài đến rồi?” Quý Lăng Vi từ trên giường ngồi dậy.
“Chuyện ban ngày dọa đến em rồi nhỉ?” Đỗ Cảnh Hoà.
“Bọn họ đều nói ngài đã chết, tôi không tin.” Quý Lăng Vi bình tĩnh nhìn hắn.
“Chỉ có em thật lòng với ta.” Đỗ Cảnh Hòa than nhẹ.
“Trong phủ có người muốn hại ta, ta đành phải giả chết, tạm thời tránh một chút…… Mượn cơ hội lần này tìm ra kẻ thao túng phía sau.” Đỗ Cảnh Hòa nói.
“Thì ra là thế……” Quý Lăng Vi gật đầu, bộ dạng hoàn toàn tin tưởng.
“Có phải ngài phát hiện được bí mật gì đó, người nọ mới diệt khẩu không?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Ta rất ít rời Đông viện, không qua lại với ai, làm sao biết bí mật gì?” Đỗ Cảnh Hòa nhíu mày, khó hiểu.
“Có lẽ là trong lúc vô tình làm vỡ gì đó. Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra sáng tỏ mọi vuệc, trả lại công đạo cho ngài.” Quý Lăng Vi nghiêm túc nói.
“Ta lo em sẽ gặp nguy hiểm, chỉ cần em ở yên trong Đông viện là được.” Đỗ Cảnh Hòa đen bình tĩnh nhìn Quý Lăng Vi.
“Phải rồi, có chuyện này tôi muốn hỏi ngài, có phải tôi……” Quý Lăng Vi sờ sờ bụng, có chút ngượng ngùng.
Tác giả có lời muốn nói: Này chỉ là “Buff thêm”, không có nhãi con thật đâu.
Vai chính kỳ kỳ quái quái, chơi đến vui vẻ, không cần lo cho cậu ta ~
– —
Nai: anh em ruột, không chỉ cái giường mà bạn thân ngươi anh mày cũng cướp- Đỗ Cảnh Hoà 😆😆